Lạc Vu Sơn động được nửa hiệp thì đột nhiên ngừng lại khiến cho Lạc Xuất Vân bị hẫng một nhịp, khẽ cau mày nghếch mắt nhìn hắn, giọng khàn khàn: “Sao lại dừng lại.”
Lạc Vu Sơn có chút bất đắc dĩ, khẽ cười nói: “Anh à, em còn là người đang bị thương đó.”
Lạc Xuất Vân bĩu môi, cắn răng tự mình động eo, thế nhưng đến lúc anh bắn rồi Lạc Vu Sơn vẫn chưa ra……
Lạc Xuất Vân thở hổn hển nằm vật xuống giường.
Hắn cúi xuống hôn lên lưng anh, Lạc Xuất Vân co rụt người lại, giận dỗi lầm bầm: “Em vẫn chưa bắn…..”
Lạc Vu Sơn tiến sát lại mới nghe rõ, làm nũng cọ cọ má Lạc Xuất Vân: “Do ở trong anh sướng muốn chết, nó không muốn ra ngoài.”
Lạc Xuất Vân: “……”
Lăn lộn một phen, hậu quả chính là phải gọi bác sĩ tới băng bó lại cho Lạc Vu Sơn.
Lạc Xuất Vân dè dặt ngồi bên cạnh hắn ngượng ngùng đỏ mặt.
“Cậu mới vừa tỉnh mà đã thế này, hai người vận động mạnh làm gì hả?” Bác sĩ đen mặt, khua tay không ngừng: “Muốn dạy dỗ em trai thì hẵng đợi cậu ta khỏe đã chứ, gấp cái gì?!”
Lạc Xuất Vân sờ sờ mũi, hung hăng trừng Lạc Vu Sơn.
Đối phương ý vị thâm trường nhìn anh cười, vẻ mặt vui sướng như con mèo nhỏ mới ăn vụng.
Thôi Tử Tử diện một chiếc váy chạm đất phong cách Bohemian đến thăm, duyên dáng ngồi cạnh giường bệnh gọt táo cho Lạc Vu Sơn, ấm ức nói.
“Quả nhiên là anh ăn anh ấy rồi!” Thôi Tử Tử tức giận bổ táo.
Lạc Vu Sơn dửng dưng đợi cậu nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/831371/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.