Lạc Xuất Vân không biết mình nằm xuống giường từ bao giờ, thành ra anh ở dưới còn Lạc Vu Sơn đè bên trên.
Phía dưới của người kia rất có tinh thần dán sát vào phần đùi trong của anh, Lạc Xuất Vân cứng ngắc nhìn khuôn mặt em trai mình đang càng ngày càng tiến gần.
“Chờ đã!” Lạc Xuất Vân hét lên muốn dừng lại, nhưng cũng không dám cử động mạnh vì sợ làm tổn thương đến Lạc Vu Sơn, lắp bắp nói: “Em, vết thương của em….”
Lạc Vu Sơn chớp chớp mắt, đáng thương nói: “Anh hai thương em mà…. Phải ngoan nha, nếu không em sẽ đau lắm đó.”
Lạc Xuất Vân căng da đầu, nhẹ giọng cầu xin sự khoan dung: “Được rồi, đừng làm loạn…… Trước hết thì em……” Kết quả là lời còn chưa dứt đã bị Lạc Vu Sơn bịt miệng.
Đến khi hai bờ môi tách nhau ra, nhịp thở của Lạc Xuất Vân trở nên hỗn loạn.
Lạc Vu Sơn mỉm cười cởi quần jean của Lạc Xuất Vân, bàn tay mò xuống vuốt ve thân dưới đã hơi ngẩng đầu của anh, Lạc Xuất Vân cắn môi cố nén tiếng rên rỉ của chính mình.
Ngay khi sắp đến cao trào thì Lạc Vu Sơn đột nhiên dừng lại.
Lạc Xuất Vân hé nửa miệng, mê man nhìn hắn, Lạc Vu Sơn cúi người xuống hôn lên môi anh, thì thào: “Giúp em cởi quần áo.”
Bởi vì bị thương ở xương sườn nên bả vai cũng không thể cử động quá nhiều. Hai tay Lạc Xuất Vân run rẩy cởi khuy áo cho em trai, đầu ngón tay lướt qua chỗ băng bó ở lồng ngực, hơi thở của Lạc Vu Sơn rơi trên cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/831370/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.