Lạc Vu Sơn cảm thấy mình có một giấc mơ dài, rất là dài…. Mơ thấy khi hắn còn nhỏ được Lạc Xuất Vân ôm vào lòng, hát khúc Cầu bà ngoại ru ngủ. Lớn hơn chút thì được đưa đến trường bằng xe đạp, đặt hắn ngồi trên yên trước.
Hắn còn âm thầm cất giữ tất cả thư tình của người nọ, mấy cô gái muốn thông qua hắn tặng đồ ăn vặt cho anh hai cũng bị hắn vô tình quăng hết vào thùng rác.
Thôi Tử Tử một mực nói thực chất bên trong hắn xấu muốn chết, hắn thừa nhận.
Trừ khi ở trước mặt Lạc Xuất Vân.
Lạc Vu Sơn không biết bản thân mình xuất hiện tâm tư đó với Lạc Xuất Vân từ khi nào. Chẳng qua đợi đến lúc hắn phát hiện thì thứ tình cảm này đã không thể ngăn trở nữa rồi. Nó ăn mòn đến tận xương tủy, đến tận phần máu thịt nối liền với nhịp đập của trái tim.
Nếu bảo hắn buông bỏ thì chẳng khác nào kêu hắn chết đi….
Lạc Xuất Vân cầm hai chai nước nóng bước chậm trên dãy hành lang bệnh viện, đi thẳng đến khu phòng VIP mà Lạc Vu Sơn nằm nghỉ, cả ngay anh chỉ ở lì đó chăm sóc cho hắn.
Bác sĩ cho biết, cú va chạm dữ dội khiến xương sườn bị gãy, dập mất 4 thùy phổi, còn một thùy nằm ngay gần tim, nếu sát hơn một chút, nếu va chạm gần thêm một chút nữa thôi thì tính mạng của Lạc Vu Sơn coi như đi tong.
Đêm đó Lạc Xuất Vân không thể chợp mắt nổi, cứ nghĩ đến những lời đó khiến anh phải thức dậy nhiều lần, phải vào nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/831369/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.