Trước ngày rời đi, Lạc Xuất Vân giặt giũ ga trải giường thật sạch sẽ phơi ra ngoài hiên, di cái ghế dựa ra đó ngồi hóng mát rồi buộc con bọ rùa vàng mới bắt được hôm trước vào một ống trúc.
Ngay lúc Lạc Vu Sơn bước vào thì thấy tấm ga bị gió thổi tung bay, cọ nhẹ vào bên má Lạc Xuất Vân.
Hắn tới ngồi cạnh anh trai.
Lạc Xuất Vân liếc qua, đưa cây kem đậu xanh đang ăn dở trong tay qua: “Này.”
Lạc Vu Sơn không cầm lấy mà vươn tay ra nắm lấy ót của Lạc Xuất Vân.
Không biết là hôn được bao lâu rồi, Lạc Vu Sơn từ từ buông anh ra, Lạc Xuất Vân thở hổn hển, anh cúi đầu nhìn kem đau lòng nói: “Chảy mất tiêu rồi……”
Lạc Vu Sơn không nói gì, hắn bóp cằm Lạc Xuất Vân xoay qua, lại chặn môi đối phương lần nữa.
Thôi Tử Tử ngồi trên tàu cứ chốc chốc lại ngó đầu ra ngoài.
Lạc Vu Sơn chống cằm thờ ơ nói: “Đừng liếc ngang liếc dọc nữa, anh ấy không tới đâu.”
Thôi Tử Tử phồng má giận dỗi: “Mấy ngày nay anh với anh Xuất Vân chạy đi đâu chơi hả… Chẳng cho người ta theo với, đồ đáng ghét~”
Lạc Vu Sơn lạnh lùng liếc cậu nhóc.
Mấy hành khách đi qua đều đổ dồn ánh mắt vào Thôi Tử Tử và Lạc Vu Sơn.
Ái chà chà, tuấn nam mỹ nữ nha.
Thôi Tử Tử cũng thuân theo tự nhiên dùng tay xoắn xoắn mấy sợ tóc hoa lê giả, mỉm cười chân thành đáp lại những ánh mắt rực lửa của đám đông.
Sau cùng thì Lạc Vu Sơn không chịu nổi nữa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/831365/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.