*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau, cả hai người đều ngầm hiểu ý nhau không nhắc tới chuyện đêm qua nữa, Lạc Vu Sơn không hỏi thì Lạc Xuất Vân cũng không nói.
Sáng sớm họ đem cần đồ nghề đi câu cá ở một cái ao gần đó, Lạc Xuất Vân đứng hút thuốc, đút tay trong túi quần thong thả câu cá.
Lúc có cá cắn câu, anh nhẹ nhàng giật lên thu dây về rồi cho cá vào sọt.
Lạc Xuất Vân nghiêng đầu nhếch mày nhìn thoáng qua Lạc Vu Sơn: “Canh cần câu đi, đừng có canh mông ông đây nữa.”
Lạc Vu Sơn nhướng mày, tầm mắt lượn lờ quanh vòng eo của người nọ, ngắm nhìn vô cùng tự nhiên phóng khoáng.
Lạc Xuất Vân bất đắc dĩ chửi thề: “Đệt.”
Đầu hè đất đai tươi tốt, dưới bờ ruộng là lạch nước trong xanh. Lạc Xuất Vân lết đôi dép tông được nửa đoạn đường, mệt quá quyết định lội nước chân trần luôn. Trên bờ mọc những rặng hoa cải dầu cao đến thắt lưng, tụ lại với nhau thành một dải sắc vàng.
Lạc Vu Sơn cầm que kem muối đi đến chỗ anh, thấy hai đi chân trần thì có chút buồn cười: “Anh không khó chịu à?”
Lạc Xuất Vân ngậm kem trong miệng, nói không rõ tiếng: “Mát lắm.”
Lạc Vu Sơn mỉm cười, hắn nghiêng người nắm lấy tay anh trai nhà mình: “Em đưa anh đi dạo vòng quanh nha.”
Nói là dạo vòng quanh chứ thật ra chỉ là đi từ bờ ruộng này đến bờ ruộng kia mà thôi.
Lạc Xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/831364/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.