Khoảng thời gian Lạc Vu Sơn sắp thi đại học, Lạc Xuất Vân còn lo lắng hơn cả đương sự. Ngoại trừ túc trực ở trường thi 3 ngày liên tục ra, anh còn chịu khó nấu canh bồi bổ đủ thể loại cho hắn.
Không riêng gì Lạc Vu Sơn, Thôi Tử Tử cũng không chịu nổi than vãn: “Anh Xuất Vân à, anh chẳng khác gì một bà mẹ già cả….”
Mà mẹ già Lạc Xuất Vân lại rất chi là hưởng thụ, vào ngày thi cuối cùng, anh đợi Lạc Vu Sơn ra đến nơi thì ôm chầm lấy em trai nói: “Em vất vả rồi.”
Lạc Vu Sơn vùi mặt vào vai anh cười: “Anh hai, anh cũng vất vả rồi.”
Lạc Xuất Vân không nói gì, không hiểu sao mũi hơi chua xót.
Hè này Lạc Vu Sơn dọn về ngôi nhà cũ do cha mẹ để lại, hai anh em lại dính lấy nhau như sam.
Lạc Xuất Vân xin nghỉ dài hạn ở tiệm cắt tóc để đi tảo mộ với Lạc Vu Sơn.
Trên chuyến xe về vùng thôn quê có rất nhiều người chú ý đến bọn họ. Một cô gái nhỏ ngồi đối diện cầm củ khoai lang giơ ra: “Các anh có muốn ăn không?”
Lạc Xuất Vân cười cười, xoa đầu cô bé nói một tiếng cảm ơn.
Một miếng khoai lang, anh bẻ cho Lạc Vu Sơn một nửa.
Trước mộ cha mẹ rất sạch sẽ, Lạc Xuất Vân cầm chổi quét từ trong ra ngoài, thắp hương rồi đặt hoa quả làm đồ lễ.
Anh quỳ gối dập đầu ba cái trước bia mộ: “Mong cha mẹ phù hộ cho Vu Sơn tiền đồ rộng mở, thi đậu đại học.”
Lạc Vu Sơn quỳ xuống bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/831363/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.