Nhan Nhan từng hỏi Lạc Xuất Vân rằng: “Rốt cuộc cậu với em trai mình là như nào vậy, thật sự buông bỏ được à?”
Lạc Xuất Vân chỉ cười cười đáp lại ba chữ: “Không bỏ được.”
Thực ra, anh không nói hết nửa câu còn lại Không bỏ được.. cũng phải bỏ.
Bởi vì dù cho Xuất Vân có miễn cưỡng níu kéo thì suy cho cùng, anh và Lạc Vu Sơn vẫn không phải người cùng một thế giới.
Cái ngày mà Lạc Vu Sơn mới chỉ là một con chim non thì có lẽ anh đã là gà mái mẹ. Sau này Lạc Vu Sơn lớn lên, trở thành một chú đại bàng oai hùng, anh chẳng thể cho Lạc Vu Sơn bất cứ thứ gì nữa rồi.
Nếu đã không thể trao Lạc Vu Sơn những điều tốt đẹp nhất thì nên bỏ đi thôi, Lạc Xuất Vân nghĩ vậy đấy.
Tất nhiên là ngay khi anh nói những lời này thì bị Hứa Phi chửi cho một hồi.
Đối phương vô cảm liếc anh một cái, “Cậu là thánh mẫu đấy à?”
Lạc Xuất Vân nhếch mày hút thuốc: “Cục kít, chẳng qua là tôi thương em ấy thôi.”
Hứa Phi dửng dưng khinh thường nhìn anh: “Đối với em trai cậu thì là trao thân cho thằng nhóc đó mới là thương nó đấy ông ạ, đừng có lí do lí trấu dùm.”
Lạc Xuất Vân: “……”
Lại nhớ tới lần đầu cậu đến cái tiệm này, chủ yếu là do nó vắng vẻ, kín đáo và nhỏ vừa đủ.
Mặc dù vòng đi vòng lại 4 lần cũng đủ khiến cái mạng già của cậu ta rã rời.
Lạc Xuất Vân khá là bình tĩnh khi thấy mặt người kia. (cậu ấy là minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/831366/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.