Lạc Vu Sơn nghỉ hai ngày mới quay lại trường học, vết thương trên đầu hắn đã cắt chỉ nhưng vẫn còn đeo băng gạc, bắt mắt vô cùng.
Vì chuyện này mà chủ nhiệm nói chuyện với hắn rất nhiều, lần nào hắn cũng lạnh mặt tiến vào rồi lại đi ra, lời người khác nói đều coi như gió thoảng bên tai. Kết quả khi tan học hắn thấy bà Hoàng đứng ngoài cổng trường đợi hắn.
Lạc Vu Sơn đứng yên không bước, nhìn đối phương chậm rãi đi tới, bà Hoàng duỗi tay ra yêu thương xoa đầu hắn: “Anh hai cháu có việc, nhờ bà đến đón cháu.”
Lạc Vu Sơn không nói chuyện, hắn cúi đầu lâu sau mới ngẩng lên, hốc mắt đã đỏ bừng: “Bà ơi, anh hai không cần cháu nữa sao?”
Lạc Xuất Vân sắp xếp gọn gàng tất cả đồ đạc của Lạc Vu Sơn vào bốn cái túi, anh nhìn quanh căn nhà trống trải rồi ngồi im lặng trong phòng khách. Không biết qua bao lâu thì có tiếng gõ cửa, mấy người của Ủy ban khu phố bước vào, người dẫn đầu chào hỏi anh: “Xuất Vân à, vất vả rồi.”
Lạc Xuất Vân lắc đầu, đối phương cũng không biết nói gì nữa, trong số đó có một người trẻ tuổi nhẹ chỉ mấy cái túi trên mặt đất hỏi: “Ngần này thôi sao?”
Lạc Xuất Vân gật gật đầu, nhìn thoáng qua phía sau bọn họ: “Em trai cháu đâu rồi?”
Người lớn tuổi hơn ho khan, nói ngắn gọn: “Vu Sơn đang chờ ở trong xe dưới kia, mấy người nhận nuôi muốn trò chuyện nuôi dưỡng tình cảm.”
Lạc Xuất Vân ngậm miệng không nói gì thêm, anh mang đỡ mấy túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/250528/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.