Lạc Xuất Vân thu dọn thức ăn, thi thoảng quay ra nhìn em trai.
Lạc Vu Sơn dường như lúc nào cũng chăm chăm vào anh, chỉ cần anh quay đầu lại thì đều chạm mắt nhau. Ngay cả đầu bếp cũng không nhịn được trêu chọc một câu: “Em trai cháu chắc thích cháu lắm nhỉ, ánh mắt nó không nhìn lệch mông cháu tấc nào ha.”
Khóe miệng Lạc Xuất Vân giật giật, quyết định về sau sẽ bớt chuyện với lão đầu bếp này……
Không khí trong quán bar từ 12 giờ đêm mới thật sự nóng lên, từng thùng rượu Tây được chuyển vào, Lạc Xuất Vân vội đến mức chân không chạm đất, vừa cầm khay đồ ăn lên định đem ra thì đụng phải Tiêu Ninh Vọng.
Đối phương không kịp chào anh đã cúi xuống tìm đồ vừa làm rơi.
Lạc Xuất Vân nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Ninh Vọng cũng không quay đầu lại chộp lấy vũ khí: “Sau hẻm có người đến gây sự, trước đây náo loạn đều bị mấy anh em kiềm lại. Lần này chúng nó tới đánh thật, mang theo rất nhiều người, bọn anh sắp không trụ nổi nữa rồi.”
Lạc Xuất Vân phát hiện một nửa thắt lưng của Tiêu Ninh Vọng dính be bét máu, nháy mắt trở nên trầm mặc, cởi tạp dề định xông ra ngoài.
Lạc Vu Sơn túm lấy anh, hô một tiếng: “Anh hai?”
Lạc Xuất Vân bình tĩnh lại, ấn bả vai Lạc Vu Sơn xuống: “Anh đi ra ngoài xem thử, em ngồi yên đây đừng đi đâu cả, không được ra ngoài chờ anh về.”
Lần này Lạc Vu Sơn không thể giữ anh lại nữa, chớp mắt đã không thấy bóng người.
Đây là lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/250527/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.