Lạc Xuất Vân không biết mình về nhà bằng cách nào, anh ngồi ở mép giường của Lạc Vu Sơn cả một đêm, nấu bữa sáng trước khi người kia thức giấc rồi đi ra ngoài.
Anh đến trường học xin nghỉ, sau đó được Sở Công an cử xe chuyên dụng đưa đến sân bay, bay chuyến sớm nhất đến thành phố nơi cha mẹ làm việc.
Cha mẹ Lạc là những người lao động di cư phổ biến nhất, nhà máy xảy ra sự cố đền bù cho người thân nạn nhân 20 vạn(705.231.376,20) Thành thật mà nói thì số tiền này không hề ít, Lạc Xuất Vân cầm tấm séc và hai hộp tro cốt không biết phải làm sao.
Bên cạnh nhà máy là trung tâm xử lý tai nạn tạm thời, anh ngồi thẫn thờ không biết đang nghĩ gì, xung quanh là gia đình nạn nhân đang khóc lóc thảm thương.
Anh cảnh sát nhỏ đứng bên cạnh ngài đội trưởng hôm trước cuối cùng cũng tìm được Lạc Xuất Vân, nhiệt tình vỗ vỗ vào lưng anh: “Nhóc có sao không vậy?”
Lạc Xuất Vân máy móc ngẩng đầu lên liếc nhìn đối phương rồi nói: “Chú à, bố mẹ cháu thật sự đi rồi sao?”
Đôi mắt của viên cảnh sát nhỏ đỏ hoe, cậu ta ngồi xổm bên cạnh Lạc Xuất Vân, hồi lâu mới gượng gạo thốt ra một câu: “Cháu phải mạnh mẽ lên, cháu còn một đứa em trai cần chăm sóc nữa đó.”
Nhắc đến Lạc Vu Sơn, Lạc Xuất Vân nháy mắt như được tiếp thêm sức sống, anh đột nhiên bật dậy muốn chạy ra ngoài: “Vu Sơn, em trai của cháu, em trai cháu còn đang đợi cháu về, cháu phải trở về…”
Cậu cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/250523/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.