Có lẽ do hoàn cảnh gia đình nên Lạc Vu Sơn trưởng thành hơn so với mấy đứa trẻ cùng lứa.
Hắn lớn lên rất đẹp, tuổi nhỏ đã biết kiềm chế cảm xúc, nói chuyện với Lạc Xuất Vân cũng toàn chưng ra khuôn mặt mĩ nhơn lạnh lùng~
Dáng dấp 2 anh em nhà này không giống nhau mấy, Lạc Xuất Vân là kiểu đẹp trai điển hình, người cao chân dài, làn da khỏe khoắn màu lúa mạch, khóe mắt theo quán tính lúc nào cũng nghếch lên, trông vô lại mười phần, nếu không có thành tích tốt không chừng sẽ bị người ta kêu là nhóc lưu manh.
Vậy nên chỉ cần cởi bỏ đồng phục, có thể thấy Lạc Xuất Vân không phải người dễ bắt nạt, mấy tên cùng khu phố bình thường đánh nhau chơi liều hết phần khi nhìn thấy anh cũng phải rụt cổ.
Từ ngày Lạc Vu Sơn lên sơ nhất (lớp 7) không còn đòi tỉ thí Karate với Lạc Xuất Vân nữa.
Thiếu niên càng ngày càng thành thục, thường nhìn người bằng đôi mắt lạnh lùng nhưng đối với Lạc Xuất Vân thì dính như keo.
Lạc Xuất Vân thi vượt cấp xong thì không còn đến võ quán nữa, ngược lại Lạc Vu Sơn thì kiên trì vô cùng. Vào một lần Lạc Xuất Vân đi đón hắn, vô tình được chứng kiến cảnh em trai nhỏ quăng một người to con gấp đôi mình một cách nhẹ nhàng không tốn mấy sức.
Hai người đối mặt khom lưng cúi chào, Lạc Vu Sơn ngẩng đầu lên thấy Lạc Xuất Vân thì biểu tình lạnh lùng thường ngày trong nháy mắt hóa thành ấm áp như xuân về hoa nở: “Anh hai, sao anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/250522/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.