Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Triệu Ý có thể thấy bóng mình trong đôi mắt anh.
Đôi mắt của Kỷ Sơn Thanh đen láy, cực kỳ hấp dẫn khi nhìn mọi người một cách lạnh lùng, nhưng khi anh cười đôi mắt ấy sẽ cong lên, đôi con ngươi đen tuyền như toát ra sự dịu dàng đến mức khiến người ta thương nhớ, cất giấu con người ta trong bóng tối vô biên.
Đó chính là bản thân mình.
Khoảng cách gần đến như vậy, thật đắm say. Khi dịu dàng nhìn anh, Triệu Ý cảm thấy đó chính là Kỷ Sơn Thanh.
Không có cậu thì không thể sống được.
Nhưng đó chỉ là một thứ ảo giác, con người của Kỷ Sơn Thanh chỉ có được đôi mắt sâu thâm tình này mà thôi.
Thật sự không có ai anh vẫn sống được, thậm chí anh đã chuẩn bị xong khi sắp mất đi.
Người Kỷ Sơn Thanh rất nóng, cách hai lớp quần áo mà Triệu Ý vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt của anh.
Cậu dán vào anh, đưa cái cơn nóng đó vào người cậu, cậu muốn bản thân mình cũng rực cháy.
Bàn tay ấm áp của Kỷ Sơn Thanh luồn vào vạt áo cậu, cảm giác thô ráp ấy vuốt ve eo cậu, hơi đau nhưng hơn hết chính là ngứa.
Cơn nhột từ hông bụng dần dần đi lên, xuống dưới, vào trong rồi ra ngoài.
Rồi từ từ lan đến lồng ngực, nơi trái tim, nơi hô hấp.
Triệu Ý cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Kỷ Sơn Thanh như vậy, hơi thở dần nặng nề hơn.
Cậu vươn tay tóm chặt cổ Kỷ Sơn Thanh, kéo anh xuống, sau đó nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/778703/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.