"Thạch Nha không nghe được cũng không biết nói chuyện, nhưng con bé không khiếm khuyết, đó là ưu thế của Thạch Nha, con bé thích vẽ hơn cả nghe và nói. Bởi vì tai không thể nghe được nên đôi mắt mới sáng tỏ, bởi vì không nói được nên tai mới biểu đạt tuyệt vời. Con bé là con của bác, bác nên thừa nhận điều đó chứ đừng luôn phủ nhận như vậy. Đôi tay của Thạch Nha là bàn tay của thiên tài, con bé có thể sáng tạo ra một bức tranh mà bác không thể tưởng tượng được! Con bé sinh ra để cầm cọ vẽ, bác xem thử xem Thạch Nha muốn làm gì chưa? Bác đang hủy hoại con bé đấy!"
Cậu run lên vì kích động, đứng như trời trồng ở đó, gương mặt vì to tiếng mà đỏ ửng, trong con ngươi đạm bạc như bốc lên mồi lửa, hốc mắt còn hơi phiếm hồng.
Cậu rất giận, nhưng so với cơn giận đó thì nỗi chua xót trong lòng còn nhiều hơn.
Bà không hiểu những gì mà cậu đang cố sức nói. Triệu Ý không phải là một nhà giáo xuất sắc, thậm chí cậu còn biết rất ít về giáo dục.
Cậu không thể tìm được những câu từ rung động lòng người để thuyết phục người đàn bà bảo thủ trước mặt này.
Cậu nói ở đây cũng không có một chút kết quả nào.
Người đàn bà chân lấm tay bùn kia không hiểu được những cái hay mà Triệu Ý nói, nên không cảm thấy bản thân phí hoài thiên tài thế nào.
Triệu Ý cảm thấy quá sức buồn cười.
Có đôi khi Triệu Ý quá lãng mạn, lãng mạn đến mức xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/778702/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.