Lần đầu tiên gặp Thạch Nha thì cô bé vẫn đang ngồi trên tản đá trước nhà, một cục nhỏ xíu. Cô bé mặc một bộ đồ không hòa hợp lắm, không quá mới cũng không quá sạch sẽ. Trên đùi cô bé là một đứa trẻ con tầm hai tuổi, vất vả một tay ôm lấy nó, tay kia cầm bát, cẩn thận đút nước mì vào miệng đứa nhỏ. Đứa nhỏ đó không ngoan ngoãn gì cả, đang ngọ nguậy trên đùi cô bé, cô bé không giữ được còn suýt nữa đánh rơi chén.
Cô bé chăm sóc đứa em trai của mình, vừa chân thực lại vừa yên tĩnh, Kỷ Sơn Thanh chỉ biết nhìn.
Mái tóc khô ngả vàng, mũi bẩn bẩn và miệng mím chặt, hàm căng ra.
Anh đi lên giúp cô bé, cô gái nhỏ trở nên luống cuống.
Có lẽ cô chưa từng được người xa lạ nào giúp, nên không biết phải đối mặt với cảm xúc này ra sao.
Kỷ Sơn Thanh trấn an cô bé, cô bé nhìn anh, quơ quơ tay.
Anh nhìn hồi lâu mới hiểu được ý cô bé là gì.
Anh phát hiện đứa nhỏ này không nghe được mà cũng không nói được.
Anh ở trong nhà cô bé chờ đến trưa, trong nhà không có ai cả. Thạch Nha đút cho em trai ăn xong thì dỗ cho em đi ngủ. Cô bé không biết nói nên chỉ ú ớ, nhẹ nhàng vỗ về đứa nhỏ. Đợi cho đứa em ngủ rồi cho bắt đầu đi dọn chén đũa, quét tước sân nhà.
Kỷ Sơn Thanh muốn giúp cô bé nhưng cô bé lại không chịu, nhất quyết muốn tự làm.
Kỷ Sơn Thanh cũng không kiên trì nữa, càng làm vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/778694/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.