Một họa sĩ tốt chưa chắc sẽ trở thành một giáo viên tốt.
Mặc dù Triệu Ý cầm bằng chứng nhận nhưng là không có nghĩa là cậu thích hợp với việc giảng dạy.
Cậu cũng không cảm thấy mình dạy tốt nhưng khi đối mặt với từng gương mặt non nớt, từng đôi mắt trong veo phía dưới lớp kia khiến Triệu Ý cực kỳ nghiêm túc, kiên nhẫn.
Đối với những sinh mạng chưa bị nhào nặn, có vô số cơ hội phát triển này, Triệu Ý không thể nào qua loa được.
Có lẽ ở nơi này sẽ có những đóa hoa chưa nở rộ và cho dù chỉ có một đóa cũng đáng để cậu dùng hết sức để chăm sóc.
Cậu thừa nhận tất cả sự sáng tạo, khen ngợi hết thảy trí tưởng tượng. Cậu muốn mở ra một cánh cửa cho đám nhóc này, giúp chúng đi trên con đường hội họa, cho dù cậu chỉ có thể đẩy ra là một cái khe cửa.
Cánh cửa dẫn vào thế giới ấy, vẫn phải thử đặt chân vào mới biết được mình có thích hay không.
Thứ cậu đang làm chẳng qua là chuyện này.
Triệu Ý trở thành một tên phế nhân ở đây cũng không sao, nhưng cậu hy vọng một hạt giống mới có thể được phát hiện.
Cậu yên lặng ngồi ở phòng làm việc, nhìn từng tờ từng tờ giấy được học sinh vẽ. Bông hoa màu xanh, mặt trời màu xanh, đó là một thế giới mà người lớn không thể nào thấy được.
Tốc độ cậu lật xem càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại. Thân thể cậu dựa vào đằng sau một chút, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt.
Tay trái cầm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/778693/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.