Bốn bức từng đều treo đầy những bước tranh của Kỷ Sơn Thanh hoặc liên quan đến Kỷ Sơn Thanh.
Kỷ Sơn Thanh thả bước chân đi đến, cẩn thận nhìn ngắm những bức tranh trên từng, càng xem, hốc mắt anh càng cay rát. Anh dừng trước một bức tranh, đưa tay sờ nhẹ lên những đường nét mà Triệu Ý đã vẽ.
Triệu Ý thêm nét bút cuối cùng rồi rút tay ra khỏi giá vẽ, cái cổ nghiêng nghiêng hơi đau, lúc này cậu mới phát hiện ra anh đang đứng đưa lưng về phía cậu, dừng trước bức tranh vẽ Kỷ Sơn Thanh một lúc lâu.
Ánh mắt cậu nương theo đầu ngón tay của Kỷ Sơn Thanh, rê khắp bức tranh dó.
Bức tranh được vẽ hết sức tuyệt vời, khoảng thời gian họ xa nhau, Triệu Ý đã dựa vào bức tranh này để sống sót qua ngày.
Triệu Ý không nhìn nữa, chậm rãi nuốt nước bọt rồi bước về phía Kỷ Sơn Thanh.
"Anh đến hồi nào mà im hơi lặng tiếng vậy?"
Giọng cậu rất nhẹ, nhẹ nhưng lại rất tận lực.
Kỷ Sơn Thanh không quay người lại, ngón tay anh theo ánh mắt mà cứ miết mãi lên bức tranh đó.
"Vẽ khi nào vậy?"
Triệu Ý im lặng một lúc, cắn cắn môi.
"Cái lần... anh lơ em đó."
Ngón tay đang miết trên bức tranh dừng lại, lông mi Kỷ Sơn Thanh run lên hai lần, cảm giác cơn đau đó chạy dọc theo trái tim, trào lên cổ họng khiến cho người ta không thở nổi.
Triệu Ý từ từ đi tới, ôm lấy Kỷ Sơn Thanh từ phía sau, cậu tựa đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/3537003/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.