Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu một cái, không hề giận dỗi gì mà chỉ lặp lại câu: "Ăn cái gì?"
"Em tùy, anh nấu gì em ăn nấy."
Triệu Ý nói một cách dễ dàng.
Đến khu rau quả, Kỷ Sơn Thanh cầm bó cải xôi.
Triệu Ý: "Em không ăn cái này đâu."
Kỷ Sơn Thanh bỏ rau cảm xôi xuống, cầm cà rốt.
Triệu Ý: "Cái này cũng không được."
Tay Kỷ Sơn Thanh hơi ngừng lại những cũng không nói gì, bỏ cà rốt xuống, lướt qua góc kia cầm bông cải xanh lên.
Lần này Triệu Ý lại không nói gì.
Suôn sẻ lấy hai loại rau quả, lúc Kỷ Sơn Thanh cầm cần tây lên, Triệu Ý lại quả quyết nói.
"Em không thích ăn rau cần tây."
Kỷ Sơn Thanh đảo lưỡi qua qua quai hàm, vừa giận vừa buồn cười: "Không phải em nói gì cũng ăn à?"
Triệu Ý: "Đúng vậy mà, anh làm cái gì em cũng ăn cả. Em đang giúp anh lựa đồ ăn, lên bàn ăn rồi là em chắc chắn không kén ăn."
Dẹp cái chuyện kén hay không đi, không thích ăn nên mấy thứ không thích cho có mua đi, khác chỗ nào?
Nói như vậy nhưng Kỷ Sơn Thanh vẫn nghe lời cậu buông cần tây xuống.
"Lúc trước không biết em kén vậy đấy." Kỷ Sơn Thanh thuận miệng nói một câu.
Triệu Ý đáp: "Lúc đó còn ở thôn Thạch Đầu, vùng sâu vùng xa như vậy thì em kén được sao? còn em chẳng ai chào đón em, để đồ ăn cho em là tốt rồi, em nào dám kén?"
Triệu Ý nói vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/3537004/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.