"Anh sao vậy, sao tự dưng lại đến đây."
Triệu Ý tựa vào ghế salon, vừa hôn xong nên đầu còn hơi choáng.
"Cũng không gọi là tự dưng đâu." Kỷ Sơn Thanh nói: "Anh đã định đến từ tháng trước rồi."
Nửa tháng trước, ngày Triệu Ý say rượu, Kỷ Sơn Thanh cả đêm không ngủ. Anh ngồi trước cái bàn đối diện với cửa sổ, từ đêm khuya cho đến lúc rạng sáng, nghĩ cả một đêm không biết bao nhiêu chuyện.
Sáng sớm hôm sau anh lên núi Nam Sơn một chuyến, ở đó nửa tiếng đồng hồ.
Trở về Khai Hóa, ánh ban mang dần dần ló dạng. Mặt trời vẫn chưa mọc hết, một vài nút thắt còn chưa được gỡ bỏ tuy nhiên màn sương mù cũng đã tan đi.
Miễn Kỷ Sơn Thanh còn sống thì sẽ mãi mãi không thể trở thành Tiết Trường Phong.
Anh hiểu được chuyện dó, vẫn luôn hiểu.
Nhưng anh không muốn cho mình sống tốt hơn, nói trắng ra là tự hành hạ bản thân mình. Không cho bản thân làm những điều mình muốn, cũng không cho phép đạt được thứ gì. Anh dùng chính cách thức đó để trừng phạt bản thân. Không ai trách anh, thế giới này chẳng ai xem Kỷ Sơn Thanh quái gở cả, nhưng chính anh lại không thể ngừng trách bản thân mình.
... Nhưng mà, nhưng mà, anh lại làm Triệu Ý tổn thương.
Tha thứ cho sự ích kỷ của của Kỷ Sơn Thanh, như vậy không được.
Chuyện này liên lụy đến cả Triệu Ý, như vậy thật sự không được đâu.
Anh có lỗi với Tiết Trường Phong, là lỗi lầm cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/3537002/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.