Triệu Ý cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi. Cậu bỏ điện thoại vào túi, rút điếu thuốc lá, châm lửa.
Chưa hút thuốc xong đã thấy An Thịnh bước vào nhà vệ sinh, rõ ràng là tới tìm cậu.
"Tao chuẩn bị tới vớt mày đây, đi vệ sinh gì lâu thế."
Triệu Ý nhả khói ra, dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác: "Chuyện gì?"
"Có cậu nhà họ Thạch hỏi tìm mày kìa, tìm mua tranh đó, ra giá cao lắm."
Triệu Ý híp mắt lại: "Nhà họ Thạch?" Sao đó từ chối rất dứt khoát: "Không bán."
An Thịnh trợn mắt, có phần tò mò: "Ra giá còn cao hơn giá bán của mình đó, mắc gì không bán?"
"Cục cưng họ Thạch mà mua tranh của tao à, tại sao?" Không chờ An Thịnh nói, cậu đã tiếp: "Đó là vì lấy lòng ông già Thạch đấy, không lọt nổi vào mắt lão ta mà đem đi bán, tự dưng bị mất mặt."
"Sao mà không lọt vào mắt ông ta được? Không phải ông Thạch thích tranh mày lắm sao?"
"Trình độ tệ." Triệu Ý nói một cách hững hờ: "Ông Thạch nể tao thì tao lại càng không thể đem mấy bức tranh thế này đi cho ông ấy."
"Triệu Ý, dạo gần đây mày làm sao ấy." An Thịnh nhíu mày lại: "Ngay từ lúc mới bắt đầu mày đã có gì khang khác rồi, sao tao thấy mày khác với trước kia quá?"
"Khác chỗ nào?" Triệu Ý nhướng mày hỏi.
"Mày nhìn đi, trước đó mày chưa từng tham gia mấy cái tiệc như hôm nay, đấu giá cũng chẳng đi. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/3537001/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.