Chương trước
Chương sau
Lúc quay về cũng khá nhanh.

Sau khi máy bay hạ cánh, Triệu Ý liền về nhà cất kỹ hành lý, rồi dựa theo địa chỉ trước đó An Thịnh cho cậu mà đến trường đại học ở thành phố bên cạnh.

Thạch Đầu đã ở đó mấy tháng nay.

Trước đó An Thịnh với Dư Cảnh đi trấn Thạch Đầu, không thể mang nó đi cùng, bởi vì khi đó Thạch Đầu đi theo thầy của nó ở nước ngoài. Mấy ngày trước lúc ăn cơm An Thịnh có nói qua chuyện Thạch Đầu trở về nhưng lúc đó Triệu Ý không có hứng thú đi gặp nó.

Phòng ở của Thạch Đầu rất dễ tìm, nằm ở trong khu ký túc xá của trường. Thạch Đầu ở một mình nên An Thịnh cũng không mua phòng quá lớn.

Triệu Ý gõ cửa, chưa đến một lát thì cửa liền mở, một cái đầu ló ra.

Mắt Thạch Đầu sáng lên, hô một tiếng: "Anh Triệu! Sao anh lại tới đây."

Dáng vẻ rất vui mừng.

Triệu Ý cười với nó một cái: "Anh tới gặp em một chút."

Thạch Đầu mở cửa: "Anh Triệu mau vào đi."

Triệu Ý vừa đi vào bên trong, vừa nhìn bốn phía phòng ở: "Em ở đây có thiếu gì không? Thiếu cái gì, cần cái gì thì gọi cho chú An của em để nó mua giúp em, nếu không gọi cho anh cũng được, đừng khách sáo."

Thạch Đầu đi theo phía sau cậu gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: "Em không thiếu gì hết."

Triệu Ý ngồi xuống ghế sa lông, trên bàn trà bày biện mấy cái kèn ác-mô-ni-ca cùng rải rác mấy bản nhạc phổ. Triệu Ý cầm một bản nhìn một chút rồi lại buông xuống, hỏi: "Việc học thế nào? Có thích không?"

Thạch Đầu nhẹ gật đầu, con mắt sáng lấp lánh: "Thích lắm! Lần này thầy mang em đi xem so tài, những tiền bối kia thật là lợi hại."

Triệu Ý nhìn nó cười: "Về sau em sẽ còn lợi hại hơn bọn họ."

Thạch Đầu cũng cười ngây ngô: "Em... em còn kém xa."

Triệu Ý cầm lấy một cây kèn ác-mô-ni-ca trên bàn đưa cho y: "Thổi cho anh nghe thử một chút."

Thạch Đầu nắm lấy cái kèn kia, nuốt ngụm nước miếng, hỏi Triệu Ý: "Anh Triệu, anh muốn nghe cái gì?"

"Cái gì cũng được, thổi bài nào em giỏi nhất ấy."

Thạch Đầu bắt đầu thổi, Triệu Ý dựa vào ghế sa lông nhẹ nhàng thư giãn với giai điệu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Khúc nhạc không ngắn nhưng cũng không lâu lắm.

Chờ đến khi tiếng nhạc kéo dài bên tai tiêu tan, Triệu Ý mới mở hai mắt ra, hỏi y: "Hoa anh đào sao?"

Thạch Đầu gật nhẹ đầu, trên mặt mang chút khẩn trương cùng chờ đợi.

Triệu Ýcười cười: "Êm tai lắm."

Thạch Đầu vui vẻ toét miệng, trên mặt còn hơi đỏ, tay cầm kèn ác-mô-ni-ca nhẹ nhàng xoa xoa, nói: "Anh Triệu, thầy nói có thể cho em nghỉ năm ngày..."

Triệu Ý nói: "Em muốn về trấn Thạch Đầu sao?"

Thạch Đầu lại gật, nó muốn anh Sơn, cũng muốn gặp anh Từ, anh Thắng, ông Lý với thầy hiệu trưởng.

Triệu Ý rủ mắt xuống, thấp giọng hỏi: "Muốn gặp anh Sơn của em sao?"

Thạch Đầu nói: "Vâng, muốn ạ, cũng muốn gặp bọn anh Từ."

Triệu Ý nói: "Vậy thì cứ trở về gặp một chút đi."

Nói xong cậu đứng dậy từ ghế salon: "Anh đi trước, mai An Thịnh sẽ đặt vé cho em."

Thạch Đầu có chút mất mát nói: "Anh phải đi bây giờ sao..."

Triệu Ý sờ sờ đầu của nó: "Anh còn có việc."

Triệu Ý đi trước, Thạch Đầu đi theo tiễn cậu ra cửa.

"Về đi, khỏi tiễn." Triệu Ý khoát khoát tay với nó, không muốn nó phải ra khỏi cửa, Thạch Đầu đành đứng ngay cửa nhìn Triệu Ý đi khỏi.

Triệu Ý đi lên phía trước mấy bước, đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn về phía Thạch Đầu, rất lâu cũng không nói chuyện.

Thạch Đầu hơi nghi hoặc một chút, hô một tiếng: "Anh Triệu?"

"Thạch Đầu, em thay anh..." Triệu Ý nói được một nửa, đột nhiên nuốt xuống, sau đó tự dưng quay người, bước nhanh đi khỏi.

Một lúc sau, Triệu Ý mới chậm dần lại, chậm rãi thở ra một hơi.

Thay anh... Nhìn Kỷ Sơn Thanh.

Thay anh... Cảm ơn Kỷ Sơn Thanh.

Thay anh... Nói với Kỷ Sơn Thanh...

Quên đi, cũng không thay được, cứ như vậy đi.

——

Triệu Ý trở về nhà, về nhà Triệu Tông Hiền.

Cơm tất niên cậu đã không trở về ăn cùng Triệu Tông Hiền vậy thì bồi ông ăn bữa cơm đoàn viên ngày mười lăm vậy.

Ba giờ chiều cậu về đến nơi, Triệu Tông Hiền không ở nhà, người mở cửa là mẹ Triệu Tinh Vân, gọi là Ngưu Hoa Thanh.

Nhìn thấy Triệu Ý, trên mặt Ngưu Hoa Thanh có một chút kinh ngạc cùng bối rối, còn có chút khẩn trương.

Bà không hay gặp Triệu Ý, tình cảm đối với cậu cũng rất phức tạp, xen lẫn e ngại, áy náy cùng khó xử. Bà có vẻ hơi luống cuống chân tay, hai người ngồi trên ghế sa lon nửa giờ cũng không nói câu nào. Sau đó Triệu Ý thấy bà quá mức câu nệ khẩn trương nên cậu liền lên lầu.

Nhà này của Triệu Tông Hiền tổng cộng có ba tầng. Sau khi Dư Chi Hoán chết, tầng thứ ba không còn ai sử dụng, giống như là cấm địa. Triệu Tông Hiền sẽ không lên đó, Ngưu Hoa Thanh càng sẽ không đi lên, không nghĩ đến Triệu Ý lại lên.

Triệu Ý đứng ở đầu cầu thang, cậu đứng trong chốc lát, rốt cuộc vẫn nhấc chân đi lên lầu.

Phòng vẽ tranh của mẹ cậu ở lầu ba, là do Triệu Tông Hiền đặc biệt làm thông cho mẹ cậu, vì bà mà làm ra nơi này.

Nghe thì có phải là rất lãng mạn không?

Triệu Ý khi còn bé cũng thấy cái này rất lãng mạn, cậu cho rằng cha mẹ mình mặc dù không trò chuyện nhiề nhưng vẫn yêu nhau, chí ít bọn họ chưa từng cãi nhau lần nào.

Cho tới bây giờ cậu mới phát hiện, chỗ nào là yêu nhau?

Dư Chi Hoán muốn một chỗ yên tĩnh để vây mình lại, muốn một nơi an toàn để ngăn cách với đời, Triệu Tông Hiền liền xây hàng rào cho bà, mặc kệ bà đắm chìm trong thế giới nghệ thuật của chính mình, mặc kệ bà kiêu ngạo thanh cao, mặc kệ bà viển vông ngu ngốc.

Triệu Tông Hiền chưa từng nghĩ đến việc muốn kéo Dư Chi Hoán xuống khỏi lầu ba, để bà hòa nhập với phàm trần bởi vì bà không phải thế gian của ông.

Thế gian của ông là Ngưu Hoa Thanh.

Không xinh đẹp bằng Dư Chi Hoán, không tài năng bằng Dư Chi Hoán, không ưu nhã bằng Dư Chi Hoán, thậm chí không xứng để so sánh với Dư Chi Hoán.

Vậy tại sao Triệu Tông Hiền lại thích Ngưu Hoa Thanh? Bởi vì Ngưu Hoa Thanh sống ở trong thế tục, là một người phàm, có thể sờ được, thấy được, cước đạp thực địa* sống ở trên mặt đất, là một người phàm khiến người khác an tâm.

*ẩn dụ cho sự không phù phiếm, an toàn và đáng tin cậy, tiếng việt tạm dịch là "đặt chân xuống đất".

Dư Chi Hoán lại không chạm vào được, cũng không hiểu người đời, người đời cũng không hiểu bà.

Cậu hai sai rồi, Triệu Ý không hề giống Dư Chi Hoán.

Triệu Ý cũng không có khả năng biến thành Dư Chi Hoán.

Bởi vì Dư Chi Hoán không ao ước tình cảm thế tục. Bà không yêu, cũng không muốn được yêu, bà chán ghét, chống lại cả thế giới này.

Nhưng Triệu Ý không phải thế, cậu muốn yêu, cũng muốn được yêu, cậu yêu tha thiết thế giới này.

Dù cho sẽ bị thế giới làm đau khổ, cậu cũng sẽ yêu tha thiết nó như cũ.

Đây là sự khác biệt.

Dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào náo động, Triệu Ý quay người đóng cửa phòng vẽ tranh lại, chậm rãi đi xuống lầu.

Là Triệu Tinh Vân trở về cùng với Tần Thiệu Dư.

Triệu Ý đứng trên cầu thang liền thấy ba người Triệu Tinh Vân, Tần Thiệu Dư cùng Ngưu Hoa Thanh đang ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách.

Ba người cười cười nói nói, trò chuyện vô cùngvui vẻ.

Nếu như bây giờ Triệu Ý xuống dưới, xông vào cảnh tượng này, bầu không khí đó hòa hợp hài hòa liền sẽ không còn sót lại chút gì. Không khí sẽ trở nên cứng đờ ngột ngạt hoặc sẽ trở nên lúng túng hời hợt.

Cho nên Triệu Ý tiếp tục đi xuống lầu dưới.

Ba người ở phòng khách cuối cùng cũng chú ý tới có tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại. Trong ánh nhìn chăm chăm của bọn họ, Triệu Ý ngồi xuống một bên ghế sô pha khác.

Vẫn là Triệu Tinh Vân mở miệng nói trước.

"Triệu Ý trở về rồi à? Khoảng thời gian này em ở đâu vậy? Ngày Tết cũng không trở về, cha không tìm được, lo lắng cho em lắm đó. Em cứ tùy hứng như thế, đến khi nào mới có thể kiềm chế tính tình của mình đây?"

Triệu Ý trừng mắt, không có lên tiếng.

Ngưu Hoa Thanh vội vàng giữ chặt Triệu Tinh Vân tay, thấp giọng nói: "Con đừng nói nữa, trở về là tốt rồi."

Triệu Tinh Vân nói: "Nói em ấy không phải là vì muốn tốt cho em ấy sao? Có chút không vừa lòng liền không rên một tiếng chạy mất. Cái tính đại thiếu gia ấy mà không thay đổi thì sớm muộn cũng có chuyện. Huống hồ, cha còn muốn sang năm để em vào công ty, nếu cứ giữ cái tính tình ấy vào đó thì sớm muộn gì cũng sẽ thiệt thòi."

Nghe đến đây, Triệu Ý có chút muốn cười, cậu nhìn xem Triệu Tinh Vân, có chút hăng hái hỏi: "Chị muốn cho tôi vào công ty sao?"

Sắc mặt Triệu Tinh Vân trong nháy mắt cứng đờ nhưng rất nhanh sau đó đã điều chỉnh lại: "Chị đương nhiên muốn để em vào công ty, chia sẻ chút gánh nặng cho chị."

Triệu Ý miễn cưỡng tựa trên ghế sa lông, ánh mắt rơi lên người Triệu Tinh Vân, nói: "Được, tôi tôn trọng ý kiến của chị, nghe lời chị, qua năm tôi sẽ vào làm trong công ty."

Triệu Tinh Vân mặt không đổi sắc, tay lại nắm chặt lại.

Cô ta không nghĩ đến việc Triệu Ý đột nhiên đáp ứng, rõ ràng trước đó cha có nói rằng Triệu Ý rất kháng cự việc vào công ty, tại sao đột nhiên lại...

Triệu Tinh Vân nói: "Em nghĩ thông suốt là tốt rồi."

Triệu Ý nói tiếp: "Nhưng tôi có một điều kiện." Cậu đưa tay chỉ Triệu Tinh Vân: "Nếu tôi vào công ty thì chị phải cút ra khỏi đó."

Thân thể Triệu Tinh Vân cứng đờ, Tần Thiệu Dư cầm tay cô ta, nhìn Triệu Ý nói: "Em ấy là chị của cậu, ở công ty cũng là giúp cậu, vì sao lại phải đi?"

Triệu Ý híp mắt, cười lạnh nói: "Anh là ai? Chuyện của Triệu gia chúng tôi đến phiên anh xen vào sao? Còn dám dạy dỗ tôi, gan cũng lớn quá nhỉ?"

Vẻ mặt Triệu Tinh Vân tối đi: "Triệu Ý! Anh ấy là anh rể em, cũng coi như là người Triệu gia."

"Anh rể? Chậc, hai người thật đúng là chẳng biết xấu hổ." Thân thể Triệu Ý hơi nghiêng về phía trước, nói: "Triệu Tinh Vân, chị thật sự cho rằng chỉ cần hai người đính hôn là được sao? Tôi cho chị biết, chỉ cần chị một ngày họ Triệu, hôn sự này của hai người liền không được. Triệu Ý tôi là tượng đất thì cũng sẽ không để cho hai người khi dễ như thế. Khi đó chị đưa Tần Thiệu Dư đến giường của tôi, khiến tôi cảm thấy buồn nôn, chị phải biết rằng hai người sẽ không có kết thúc tốt mới đúng. Chị nghĩ rằng tôi, Triệu Ý, sẽ để cho bạn tình trước đó của mình làm anh rể mình sao? Cho dù chị không ghét bỏ thì tôi vẫn tự thấy buồn nôn. Mấy người quá ngây thơ rồi, vẫn cảm thấy Triệu Ý là thằng ngu sao?"

Lượng tin tức quá lớn làm Ngưu Hoa Thanh cũng sững sờ.

Trong nháy mắt không ai nói chuyện, Triệu Tinh Vân cùng Tần Thiệu Dư hơi hốt hoảng, bọn họ không nghĩ đến việc Triệu Ý dám nói ra chuyện này.

Triệu Tinh Vân phản ứng lại rất nhanh, tức giận đến nỗi mặt đều đỏ, lớn tiếng quát: "Triệu Ý, em đừng có nói nhảm!"

Triệu Ý lại dựa vào về trên ghế sa lon: "Giả vờ cho ai nhìn chứ? Tôi có nói nhảm hay không, trong lòng chị không rõ sao?"

Tần Thiệu Dư đè bả vai Triệu Tinh Vân lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Triệu Ý: "Triệu Ý, có những chuyện không nên quá so đo, cậu với Tinh Vân đều họ Triệu, chuyện này nói ra, ai cũng không dễ coi."

Triệu Ý nghiêng đầu một chút, hỏi: "Anh uy hiếp tôi đấy à?"

"Không, tôi đang nhắc nhở cậu, tỉnh táo một chút, trưởng thành một chút."

"Anh đang nói chuyện cười sao? Anh nhìn tôi giống như một người tỉnh táo trưởng thành sao? Tôi xưa nay không sợ mất mặt, càng sẽ không quan tâm Triệu Tông Hiền có mất mặt hay không. Anh nhắc nhở tôi cái gì? Tần Thiệu Dư, đừng có suy bụng ta ra bụng người."

Lời của tác giả: Triệu tiểu tao: Tâm tình của tôi không tốt! Tôi không vui, các người cũng đừng hòng dễ chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.