Buổi nói chuyện không vui đến đây là kết thúc, bởi vì Triệu Tông Hiền đã trở về.
Ông đẩy cửa tiến vào, đánh vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng khách.
Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, Triệu Tinh Vân liền điều chỉnh tốt nét mặt của mình. Cô ta đưa tay nhéo nhéo tay mẹ mình, khe khẽ lắc đầu. Tần Thiệu Dư cũng nuốt xuống lời mình muốn nói, trên mặt nặn ra một nụ cười mỉm.
Triệu Tông Hiền vừa mới vào cửa, Ngưu Hoa Thanh liền đứng lên từ ghế sa lông, chạy đến đón, nhận lấy áo khoác Triệu Tông Hiền cởi ra, nói: "Hôm nay rảnh rỗi sao? Sớm như vậy đã về rồi?"
"Tạm tạm." Triệu Tông Hiền nhìn người ngồi một chút phòng khách, ánh mắt dạo qua một vòng, đến người Triệu Ý thì ngừng một chút, nói: "Trở về cả rồi."
Ngưu Hoa Thanh treo quần áo lên xong, đi qua với Triệu Tông Hiền: "Để em đi nói bà Liễu đi dọn cơm."
Chờ Triệu Tông Hiền gật đầu, bà liền cất bước đi vào phòng bếp.
Tần Thiệu Dư cùng Triệu Tinh Vân thấy Triệu Tông Hiền đến đây thì liền đứng lên khỏi ghế, duy chỉ có Triệu Ý còn ngồi ở chỗ đó giống không nhìn thấy gì.
"Ba." Triệu Tinh Vân gọi một tiếng.
Tần Thiệu Dư cũng hô theo: "Bác."
Triệu Tông Hiền nhẹ gật đầu, khoát tay với bọn họ: "Ngồi đi."
Nói xong, bản thân cũng ngồi xuống ghế.
Ông ngồi đối diện Triệu Ý, ánh mắt rơi lên trên người cậu, nhìn trong chốc lát, hỏi: "Thời gian này con đi đâu?"
Triệu Ý đối mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/3536989/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.