Dù vậy.
Trần Diệu vẫn muốn đi.
Cậu ta nói: "Em xin lỗi, anh Sơn!"
Rất xin lỗi vì không thể ở lại cùng anh.
Rất xin lỗi, em nuốt lời.
Rất xin lỗi, em phải đi.
Có một người mà cậu ta tình nguyện có lỗi với tất cả mọi người cũng không muốn bỏ cô lại một mình.
Trước kia Trần Diệu là người không có gì không buông bỏ được, sống không lo âu, dù ở đâu, đi đâu cũng được, cũng chẳng sống vì bất cứ ai.
Bây giờ thì có.
Cậu sẽ không xuất hiện trước mắt Thu Thủy, hắn sẽ chỉ lặng lẽ theo sau, xa xa đứng nhìn.
Trần Diệu không yên lòng, không an tâm để Thu Thủy lại một mình. Nhưng cậu ta cũng không dám, không dám để Thu Thủy biết.
Biết là cậu ta thích cô, thích từ lần gặp đầu tiên.
Biết cậu ta đi theo cô, đi theo mọi nơi.
Cậu ta nói: "Anh Sơn, em chỉ lặng lẽ đi theo, canh chừng cô ấy. Đợi cô ấy sống tốt như trước kia, gả cho một người đàn ông tốt, sống vui vẻ, hạnh phúc là em mãn nguyện, đến lúc đó em sẽ trở về."
Thu Thủy không biết Trần Diệu thích mình, có lẽ là biết. Chỉ là người cô thích, người thích cô bây giờ cô đều không xứng đáp lại, cũng không muốn đáp lại.
Thu Thủy biến mất ở cửa nhà ga.
Khi thân ảnh cô tan biến giữa dòng người ồn ào, Trần Diệu liền chạy về phía trước hai bước, lại đột nhiên quay lại, cúi người chào Kỷ Sơn Thanh.
Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/3536961/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.