Dung Hàm Chi vừa hồi kinh, chưa kịp bước đến cửa nhà đã bị hoàng đế triệu vào trong cung.
Sau khi đám thế gia nghe nói chuyện này cũng chỉ cười trừ, nghĩ đến gần đây có lời nói hoàng đế thích nam sắc, nhớ lúc trước khi Dung Hàm Chi còn ở trong kinh cũng thường được hoàng đế triệu kiến, một lần vài canh giờ; thậm chí mấy ngày trước đây sau khi Chu Hi ngủ lại Bình Chương điện liền cáo ốm.
Còn chưa giễu cợt xong, đã nghe nói hoàng đế giận dữ, đuổi Dung Hàm Chi ra khỏi cung. Cẩn thận nghĩ lại, Dung Hàm Chi dùng ba tòa kinh quan dẫm lên mặt mũi hoàng đế, bị đuổi ra khỏi cung cũng phải thôi. Mạo phạm uy nghiêm thiên tử đến như vậy, cho dù ngũ quan có diễm lệ tính tình có phong lưu cũng vô dụng, phải không?
Dung Hàm Chi đối với mấy lời đồn này hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, sau khi trở về thản nhiên rửa mặt thay quần áo, đoàn tụ với thê thiếp nhi nữ rồi đi ngủ.
Bởi vì cáo bệnh hồi kinh, hôm sau cũng không vào triều, ở nhà hưởng vài ngày an nhàn, tranh thủ trời trong nắng ấm thời tiết đẹp liền đi dạo kỹ viện.
Nhiếp Huyễn được báo lại, cơ hồ tức đến nổ phổi.
Nhiếp Kỳ không hề có thành ý vỗ vỗ lưng hoàng đế, nói: "Có cái gì mà tức giận, đến cùng thì cũng là thần tử của ngươi, quyền sinh sát vẫn nằm trong tay bệ hạ."
Nhiếp Huyễn hầm hừ gác cằm lên vai Nhiếp Kỳ, từ phía sau ôm chặt lấy hắn: "Hắn căn bản không thèm để ý tới mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355068/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.