Nhiếp Huyễn thôi hết công vụ của Dung Hàm Chi, để hắn an nhàn.
Dù chưa bãi quan, nhưng ngừng hết mọi chức vụ, tây chinh cũng vừa xong, tạm không nhắc đến.
Ngược lại những chúc quan và tướng sĩ theo hắn xuất chinh đều được phong thưởng, nên trong quân cũng không lời oán giận.
Nhiếp Huyễn cảm thấy xử trí Dung Hàm Chi là một việc rất không có ý nghĩa, cho dù y có xử trí thế nào, nghĩ rằng Dung Hàm Chi cũng sẽ không để ý, cho dù thật biếm hắn đi làm tri châu hay thậm chí là huyện lệnh, không chừng hắn lại vì chuyện có thể làm được mà còn sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Người thường bao giờ cũng theo bản năng dùng những thứ mình xem trọng để đi uy hiếp người khác, mà Nhiếp Huyễn dạo này có ba phần tự phụ, y hiểu rõ tâm tư thần tử, nắm được mệnh mạch thần tử, vĩnh viễn đều có thể uy hiếp thỏa đáng người mà y muốn uy hiếp.
Nhưng thứ mà Dung Hàm Chi xem trọng chỉ có mỗi bản thân hắn.
Nhiếp Huyễn có chút không muốn nghĩ đến Dung Hàm Chi nữa, không được người mà mình thưởng thức đặt vào trong mắt vốn dĩ đã là một chuyện đủ phiền lòng rồi, huống chi làm hoàng đế, không được người mình thưởng thức đặt vào mắt, đã không còn đơn giản chỉ là chuyện phiền lòng mà thôi.
Nhiếp Huyễn thở dài, lẩm bẩm: "Đây là mặt mũi đem quét rác a."
Nhiếp Tuấn đang ngồi bên cạnh y viết chữ nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn y, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Nhiếp Huyễn chú ý tới, nhìn trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355069/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.