Nhiếp Huyễn nhớ tới lần đầu tiên triệu kiến Dung Hàm Chi.
Y cảm nhận được sự nhiệt liệt rõ ràng của đối phương, sạch sẽ thuần túy, không thích hợp với mọi thứ vốn thuộc về triều đình này.
Cảm thấy hắn tựa như gương, như lửa, như thần điểu mỗi lần giương cánh là có thể phần thiên diệt địa.
Có bao nhiêu trầm mê liền có bấy nhiêu phòng bị sợ hãi.
Nhiếp Huyễn bỗng cảm thấy bừng tỉnh đại ngộ.
Y bị phần vui thích mà Dung Hàm Chi mang đến cùng với sự hòa hợp quân thần khiến cho mê hoặc thần trí, bị bề ngoài che mắt, đến nỗi quên đi mất sự phòng bị sợ hãi trước kia, tự cho là đúng, nhất là phần tư.
Hoàng đế nhìn vào đôi mắt thần tử mà y yêu thích, nói rõ từng câu từng chữ: "Trẫm nên biết từ trước, Dung khanh của trẫm, tuyệt sẽ không khom lưng trước mặt bất cứ kẻ nào."
"Dù sao thì trong mắt ngươi, trẫm cũng chẳng qua chỉ là một thường nhân mà thôi."
Dung Hàm Chi cười cười, cúi người, cất cao giọng nói: "Bệ hạ minh giám đến tận đây, thần không khỏi thụ ân cảm kích."
Nhiếp Huyễn cảm thấy lời này nghe vào tai, thật sự cứ giống như là chế giếu, lại có chút không còn sức lực để so đo.
Liền quay lưng lại, chắp tay sau lưng mà đứng, thản nhiên nói: "Trẫm đâu còn ân điển mà cho ngươi?"
Dung Hàm Chi nhịn cười, nghiêm trang nói: "Bệ hạ chưa từng truy cứu khuyết điểm của thần, đã là thiên ân hạo đãng."
Nhiếp Huyễn nhìn hắn một cái thật sâu.
Y đúng là không có cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355067/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.