Chu Hi đối với những lời này của hoàng đế chỉ cười nhạt, nhưng ngón tay thon đài hữu lực của hoàng đế từng chút từng chút chen vào hậu huyệt, đầu ngón tay len vào khe hở trì bích nhỏ hẹp mang đến đôi chút đau đớn nhỏ nhặt không đủ để kích thích phân thần bên trong từ phía sau, Chu Hi hít hít khí đáp lời: "Bệ hạ bế sủng Dung Quảng Xuyên, chẳng lẽ còn là chuyện mới lạ gì sao? Đợi đến khi hắn đắc thắng về triều, Dung thứ tướng lập tức sẽ thành Dung thái phó."
Thái tử tam sư, văn gọi là sư, võ gọi là phó, Dung Hàm Chi tuy là trạng nguyên, nhưng chung quy mấy năm nay đều quản về phần võ, cho nên mọi người đều cảm thấy, nếu hắn thật sự thành Đông cung chi sư, hơn phân nửa sẽ là thái phó của thái tử mà không phải là thái sư.
Nhiếp Huyễn nghe thấy Chu Hi dùng đến hai từ "bế sủng" liền nhíu mày.
Đây cũng không phải là từ gì tốt đẹp.
Chờ hắn nói xong những lời này, liền rút ra một nửa ngón tay, thay bằng hai ngón tay cùng đi vào, cắm thẳng vào trong toàn bộ ngón tay.
Chu Hi hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Đau..."
Một chữ này thật sự là mềm đi rất nhiều, quả thực là đã học được ngoan.
Nhiếp Huyễn cảm thấy buồn cười, đầu ngón tay xoa xoa lên vách ruột chặt nóng, chững chạc đàng hoàng nói: "Thì ra là Bá Dương để ý chuyện này. Bá Dương tài học xuất chúng, nếu Bá Dương nguyện ý chỉ bảo Tuấn can hi, trẫm mừng còn không kịp. Đến lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355061/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.