Nhiếp Huyễn ngồi trong bồn tắm, sau một lát ho sặc mới thoát khỏi vô lực sau cao trào, lúc này mới như nhớ ra chuyện gì, túm lấy Chu Hi kéo lên bậc thềm bên cạnh bể.
Chu Hi thật sự sặc nước, còn vô cùng hôn trầm, truyền vào trong tai đều là tạp âm, trước mắt trắng xóa không nhìn rõ được thứ gì, chỉ có thể dựa vào trong lòng hoàng đế, hữu khí vô lực ho sặc.
Nhiếp Huyễn xoa lưng cho hắn, thấy hắn vẫn cứ ho khan, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
Chu Hi chỉ cảm thấy vô cùng khó thở, càng lúc càng ho nghiêm trọng.
Nhiếp Huyễn nhìn hắn như vậy, dần dần hoảng hốt.
Y hai đời làm vua, không sợ trời không sợ đất, cố tình lại chỉ sợ gặp người ho khan.
Đời trước, thần tử mà y yêu quí nhất khi mười mấy tuổi đã vào triều, một đường một bước lên mây, cùng y trên giường dưới giường đều là quân thần tương đắc, hơn ba mươi tuổi đã làm đến địa vị cao, được y xem là trọng thần ủy thác.
Một ngày kia đang lúc hoan ái bỗng nhiên lại bắt đầu kịch liệt ho khan, cho đến khi ho ra máu.
Khi đó Nhiếp Huyễn vừa bái hắn làm thái bảo, tuổi còn chưa đến bốn mươi, trẻ đến mức khiến cho người khác phải đố kị, lúc gọi thái y đến xem, chỉ nói là phong hàn chưa khỏi lại thêm nhiễm lạnh, lập tức bệnh phát ra, ổ bệnh ngay phế phủ.
Từ lúc ho ra máu lần đầu tiên cho đến khi người không còn nữa, cũng chẳng qua mới có nửa năm.
Nhiếp Huyễn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355062/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.