Đang nằm gục trên đất thở dốc. Đột ngột, Hoàng Phi ngẩng phắt đầu lên nhìn Trần Thanh, nhếch mép.
-Ngươi đến giúp ta?
Hành động của Trần Thanh quá khó hiểu, nên không trách Hoàng Phi phải xác nhận lại điều cậu vừa nói.
Nếu nói người này là đến giúp Hoàng Phi, thế nhưng ông không quên chuyện vừa lúc này, kẻ này đã không thương tình mà quăng ông xuống đất. Tên kia vậy mà lại tàn nhẫn truyền nội lực thông qua dây roi, đánh thẳng vào ông. Cái cảm giác lục phủ ngũ tạng như đang bị đốt cháy vẫn còn nguyên đây.
Nhưng còn nói người lại có ác ý, lại có vẻ không đúng lắm. Cậu ta không chỉ ngăn Tam Tử Nhân có ý đồ rat ay với ông, ngoài miệng không quên nói rõ là được Tô Quân căn dặn.
Một kẻ hành động khó đoán, Hoàng Phi không thể xác định.
Hoàng Phi cảm thấy bản thân đã hỏi rất rõ ràng Thế mà, đáp lại câu hỏi của ông, Trần Thanh lại im lặng. Cậu ta chăm chú nhìn ông một lúc. Rồi đột ngột phì cười, vẻ mặt vô cùng thích thú, lại như mong đợi điều gì.
Hoàng Phi cắn răng. Được, tên này không trả lời. Ông sẽ mặc định như là hắn ta đồng ý. Tính cách Tô Quân ông khá hiểu, không chừng người này đã mang ơn gì của Tô Quân. Nên mới đến đây mà trả.
Một trợ giúp tốt như vậy. Ông ngu mới không dùng.
Hoàng Phi gắng gượng đứng dậy, chỉ vào Tam Tử Nhân.
-Giết bọn họ cho ta.
Ba người Nhị Nương hốt hoảng, âm thầm vận nội lực, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547288/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.