Phương Bảo Địa từng bước một, chậm rãi đến trước mặt Trần Thanh. Hắn giơ tay, run rẩy chạm vào mặt nạ trên mặt cậu, ý đồ cởi nó ra. Trần Thanh nhanh chóng giữ chặt lại, trừng mắt nhìn Phương Bảo Địa.
Tên này điên rồi à! Đùa gì vậy, bây giờ đã rối tung lên cả rồi. Nếu cậu thật sự để tên này thực hiện được, hiện trường sẽ còn loạn đến mức độ nào đây. Cậu vẫn không quên sự cố “lộ mặt” năm đó ở Nam Hồng Sơn đâu.
“Xuất chiêu” không thành công, Phương Bảo Địa nhanh chóng đổi kế hoạch, ôm chặt người trước mặt vào lòng. Mùi hương quen thuộc, độ ấm quen thuộc lấp đầy cõi lòng trống rỗng của hắn. Cậu có vẻ cao hơn xưa một chút, thân hình cũng mạnh khỏe hơn xưa một chút, nhưng cái cảm giác êm ái này, dù có đến chết hắn cũng không thể quên được.
Bên này đang trình diễn phim tình cảm lâm li bi đát, bên kia Tam Tử Nhân không nhịn được nữa. Trương Thi Thi nhanh chóng mở lời.
-Thanh…đại hiệp…
Đừng trách bà gọi người này “đoản hậu” như vậy. Dù sao bà cũng không thể gọi cậu là “Thanh Thanh” như Phương Bảo Địa được. Vì vậy, đành phải tìm hướng mà gọi ra một cái tên có vẻ tạm chấp nhận được thôi.
Bất chấp sự cố gắng “gây chú ý” của Trương Thi Thi, hai người bên kia vẫn ôm nhau bất động, không khí ái muội không hề che giấu mà tràn đầy cả ra. Thành công khiến Trương Thi Thi nhíu mày. Bà nghiến răng.
“Lại là đoạn tụ!”
Đều nói, trong mỗi trái tim của con gái đều mang một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547286/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.