“Rầm”
Dây roi siết chặt lấy cổ tay Hoàng Phi, rồi bằng một lực kéo mạnh, vút một tiếng quăng ông ra xa, ngã rầm xuống đất.
Cơ thể Hoàng Phi đập mạnh xuống, rồi tiếp tục bị kéo lê trên mặt đất, đến khi đập vào đài đấu mới dừng lại.
“Ục”
Hoàng Phi gục đầu, nôn ra máu, rồi ho khan không ngừng. Ông chống một tay xuống đất, cố gắng đứng dậy. Thế nhưng, cơ thể vừa được nâng lên một chút, đã không chịu nỗi mà ngã trở lại. Hoàng Phi bất lực, chỉ có thể ngước đầu, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cái kẻ đã hại mình.
Kẻ đã ném ông ta ra – hắc y nhân cũng nhẹ nhàng đáp xuống khoảng đất trước mặt ông. Hắc y nhân lạnh mắt nhìn Hoàng Phi, áp lực khiến cơ thể ông không tự chủ được mà run rẩy. Hoàng Phi cảm thấy, ông trong mắt hắn ta nhỏ bé như thể một con kiến vậy, chỉ cần một tay cũng có thể nghiền chết ông.
Đợi đến mỗi tế bào của Hoàng Phi đều kêu gào rên rỉ, hắc y nhân mới chịu xoay người, nhìn bốn kẻ đang đứng như trời trồng bên kia. Sợi roi trong tay bị nội lực truyền vào cũng theo đó rung rung, đám đông xung quanh hoảng sợ lùi lại.
Bốn người đằng sau, mỗi người mỗi vẻ.
Ba người Tam Tử Nhân sắc mặt tái xanh, bàn tay đang cầm vũ khí không theo ý nguyện của bản thân mà run lên, bị họ cưỡng ép nắm chặt.
“Khốn kiếp”
Tam Tử Nhân cảm nhận được áp lực khủng khiếp mà kẻ trước mắt mang đến cho mình. Ba người chửi thầm. Giang hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547285/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.