Nội lực dồn ép lục phủ ngũ tạng khiến cơ thể bị tổn thương, mọi vài đệ tử có võ công thấp đã ngã bệch xuống, phun ra máu.
Tình cảnh trước mắt vô cùng thê thảm, thế nhưng Nhị Nương vẫn không có ý định dừng lại. Tiếng hét của bà vẫn tiếp tục vang từng hồi, như thể chỉ cần người tên “Hoàng Phi” không xuất hiện, bà sẵn sàng tiếp tục mãi.
Trông thấy một vài thuộc hạ cùng đệ tử của mình bị trọng thương, Phương Bảo Địa không nhịn được. Đó là những người hắn dốc hết sức mình dạy dỗ. Nếu bà ta cứ tiếp tục, bọn họ dù hôm nay có thể sống được, về sau tiền đồ cũng xem như là bị hủy. Bất chấp võ công của mình có thể đấu được với Nhị Nương hay không, Phương Bảo Địa phi thân từ trên đài cao xuống, một chưởng đánh ngay Nhị Nương.
Võ công của Nhị Nương đâu phải tầm thường, trông thấy chưởng phong của Phương Bảo Địa, bà khịch mũi một tiếng, giơ tay lên trả về một chưởng.
Hai chưởng phong đánh vào nhau, hai luồng nội lực va chạm khiến không gian xung quanh tưởng chừng bị bóp méo. Nội lực Phương Bảo Địa sao đấu lại một lão tiền bối vang danh trong giang hồ, cho nên không có gì lạ khi hắn bị một chưởng của Nhị Nương đánh trả bay ngược lên đài, hộc máu.
Ôm lấy ngực mình, Phương Bảo Địa vội đứng dậy, mắt lạnh đề phòng nhìn Nhị Nương, khóe miệng vẫn còn trào máu tươi, nhưng hắn không thèm để ý.
Nhị Nương cười gằn.
-Nghé con không biết sợ cọp. Chỉ là một tên tiểu tốt mà cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547278/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.