Hoàng Phi nhíu mày, khó hiểu.
-Đợi ta?
Không trách Hoàng Phi nghi ngờ. Đối với ba người này là hơn năm mươi năm, thế nhưng đối với ông, chuyện dường như mới xảy ra vài năm thôi vậy. Thời niên thiếu, Hoàng Phi quả thực có kết giao bằng hữu với bọn họ. Thế nhưng ông tự nhận, mối quan hệ ấy không có gì gọi là đủ sâu sắc để bọn người này phải “đợi” chờ ông năm mươi năm cả.
Đối mặt với câu hỏi của Hoàng Phi. Quỷ La Vương gằn giọng.
-Cuối cùng tên ác nhân ngươi cũng chịu lộ diện, hôm nay ta phải lấy đầu ngươi để tế vong hồn toàn Trương gia.
Hoàng Phi tức giận.
-Quân Tử Ngọc, ngươi đừng ngậm máu phun người, Hoàng Phi ta một đời chính trực, chưa từng nợ Trương gia ngươi điều gì.
Quỷ La Vương sững sờ, cũng đã lâu rồi ông mới nghe lại danh hào Quân Tử Ngọc. Danh xưng ấy vừa thân quen, lại vô cùng lạ lẵm, dường như đã cách nhau một đời. Bóng người trước mắt cũng vậy, mông mông lung lung, như hòa thành một thể với thiếu niên năm ấy hào hoa phong nhã, ngược ánh mặt trời mà chắp tay cười với ông.
Cố dằn sự chua xót đang âm ỉ trong lòng, Quỷ La Vương cười khinh bỉ.
-Quân Tử Ngọc năm xưa đã chết rồi. Ngươi đừng ở đây giả mèo khóc chuột. Ngươi không nợ Trương gia ta điều gì, ngươi có dám gọi Tô Quân ra đây đối chất không!
Hoàng Phi hoang mang, những điều Quân Tử Ngọc nói ông đều không hiểu. Theo như lời tên này nói, rõ ràng trong khoảng thời gian ông điên loạn, đã xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547279/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.