Trông thấy thái độ dửng dưng của Phương Bão Địa, Liễu Đại Thiên biết đứa con rể này với ông đã vô duyên rồi.
“Được thôi, ngươi đã muốn chết thì để ta thành toàn cho ngươi!” – Liễu Đại Thiên tức giận.
Đám đông bên dưới háo hức trông hai người trên đài cao. Từ lâu đã có tin đồn tình cảm giữa Liễu hiệp nữ và Phương Bảo Địa. Bây giờ xem ra, tính xác thực của tin đồn này cần kiểm tra lại, dù sao có ca tế nào lại dám tranh chấp “chức vụ” với nhạc phụ tương lai đâu chứ.
Tâm trạng háo hức chờ đợi một màn đánh nhau tưng bừng nhả khói, sau đó sẽ có những pha tranh cãi phô bày “ân oán tình thù”. Thế cho nên, lúc Liễu Đại Thiên lạnh lùng xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, đám đông trợn mắt ngơ ngác.
Liễu Đại Thiên chậm rãi bước đến chiếc ghế dựng ở cạnh đài đấu, thong thả ngồi xuống. Ông mỉm cười nhìn Phương Bảo Địa.
-Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thiết nghĩ những lão già như ta cũng nên nhường bước cho thiếu niên anh tài. Nếu Phương đà chủ đã có lòng, thì mời ngươi!
Rồi, ông nói với đám đông bên dưới.
-Bất kể là ai, chỉ cần là kẻ chiến thắng cuối cùng của trận tranh hùng, Liễu mỗ hai tay nhường chức Minh chủ.
Liễu Đại Thiên thở dài, vỗ nhẹ bàn tay đang nắm chặt đến phát run của Liễu Ngọc Như. Vì là con gái cưng của Liễu Đại Thiên, Ngọc Như được ưu ái ngồi kế sát bên trái ông. Lúc này, sắc mặt cô đầy phẫn nộ, gương mặt vì giận dữ mà đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547277/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.