Hạt giống suy nghĩ được gieo, rồi không ngừng sinh sôi nảy nở trong tâm trí Liễu Ngọc Như.
Bất chấp sự ngăn cản, cô dần tiếp cận Phương Bảo Địa.
Ban đầu rất khó, dù cô có cố gắng như thế nào, thứ mà cô nhận được chỉ là cái nhìn sắc lạnh của hắn. Nhưng Liễu Ngọc Như không nản chí, nếu Phương Bảo Địa là kẻ dễ dàng quên đi tình cũ mà chấp nhận cô như vậy, thì hắn đã không phải là đấng lang quân mà cô nhận định rồi.
Một năm rồi lại một năm, dưới sự kiên trì của cô, hắn cũng đã dần xiêu lòng.
Liễu Ngọc Như biết, Phương Bảo Địa đây là đang thương hại cô. Cái nhìn của hắn với cô không phải là cái nhìn trai gái, mà là cái nhìn tiếc thương. Hắn thương hại cô mù quáng vì tình yêu. Rồi từ cô, hắn thấy sự đáng thương của chính bản thân mình. Bởi lẽ, hắn cũng đang giẫy giụa trong vũng bùn đau đớn của thứ tình cảm này.
Cô biết, nhưng như thế thì sao chứ.
Liễu Ngọc Như không quan tâm hắn có yêu cô không, chỉ cần trong lòng hắn có một chút áy náy, chỉ cần hắn cho phép cô tiếp cận hắn là cô đã mãn nguyện rồi. Chỉ cần đạt được mục đích, quá trình có nghĩa lý gì.
Đối nội, cô quấn lấy hắn, thể hiện bộ dáng đau khổ để hắn áy náy mà không thể từ chối cô. Đối ngoại, cô cho lan truyền tin đồn mình và hắn đã là một đôi, cũng tuyên bố với gia đình hắn là “chồng tương lai” của mình.
Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng biết tự bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547276/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.