Dưới cái nhìn đông lạnh của Liễu Đại Thiên, Phương Bảo Địa mỉm cười, giọng nói được nội lực mang đi, trãi rộng toàn sân đấu.
-Vậy xin phép Liễu Minh chủ, Phương mỗ ứng tuyển.
Bị nội lực tác động, đám đông giật mình. Vốn dĩ, bọn họ cũng lờ mờ đoán được Phương thần rèn võ công cao cường, thế nhưng, ai có thể ngờ được rằng trình độ của hắn đã đạt đến mức độ hiện tại. Cẩn thận cảm nhận, thậm chí chấn động mà hắn mang lại có xu thế ngang hàng với Liễu Đại Thiên. Nhưng…một kẻ chỉ hơn hai mươi tuổi như hắn sao lại có khả năng ngang hàng với một người đã tập luyện nhiều năm như Liễu minh chủ?
Chả trách năm ấy lúc thu nhận hắn ta, chưởng môn Nam Hồng Sơn - Vân Tiêu từng nói “Đây là nhân tài luyện võ trăm năm khó gặp”.
Đây mà trăm năm khó gặp? Đây rõ ràng là nghìn năm khó gặp đấy chứ!
Nhận thức được vấn đề, đám đông xúc động. Đi chuyến này quả nhiên là không tiếc mà!
Trái với vẻ hân hoan của đám đông bên dưới, tâm trạng của Liễu Đại Thiên phải nói là rất tệ. Chỉ thấy ông lâng lâng nhìn Phương Bảo Địa, bộ dáng như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.
Từ ban đầu, khi thấy ba “quái thai” kia xuất hiện, trong lòng Liễu Đại Thiên đã nhận định bản thân hôm nay vô duyên với cái ghế Minh chủ này rồi. Vốn dĩ hành động ban nãy chỉ là “làm màu” cho có, ít nhất cũng không để danh tiếng bản thân phải bị ảnh hưởng, rồi sau đó trên tiền đề bảo vệ tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547275/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.