-Phương đà chủ!
Nam thanh niên đẩy cửa phòng, cung kính cúi chào với người đang ngồi trong ấy. Người trong phòng nhẹ nâng đầu lên nhìn kẻ vừa đến, gương mặt với hai quầng mắt thâm đen, thể hiện rõ sự mỏi mệt, quả thật chính là Phương Bảo Địa.
Nếu bây giờ Trần Thanh có thể trông thấy Phương Bảo Địa, chắc hẳn cậu sẽ giật mình sửng sốt. Chỉ cách một khoảng thời gian, người này như già đi cả chục tuổi, vẻ mặt lộ rõ sự tang thương, hoàn toàn khác xa một “Phương thần rèn” hào hoa phong nhã mà giang hồ hằng ca tụng.
Vẻ mặt lạnh tanh, Phương Bảo Địa trầm giọng hỏi người vừa vào.
-Chuyện gì?
A Minh cúi gầm mặt xuống đất, cung kính trả lời hắn ta.
-Bẩm đà chủ, đã nhận được thiếp mời của Liễu minh chủ!
Phương Bảo Địa nhếch mép.
-Cuối cùng cũng đã đến rồi.
Bầu không khí bỗng chốc trầm trọng hẳn đi, A Minh cắn răng đứng im chờ lệnh, không dám hó hé tiếng nào.
Tình trạng này đã diễn ra hơn ba năm, kể từ lúc Trần công tử đột ngột bị bắt đi, sau nhiều cố gắng tìm kiếm mà vẫn vô vọng, mọi người dần chấp nhận sự thật rằng ngài ấy sợ rằng dữ nhiều lành ít.
Cũng kể từ đó, Phương đà chủ đột ngột thay đổi.
Không còn là một trưởng lão đại danh đỉnh đỉnh của Nam Hồng Sơn, Phương Bảo Địa trở thành đà chủ của đại phái này. Hắn kéo tất cả thế lực của mình rời bổn phái, di dời đến huyện Đại Trì, đặt trụ sở tại trấn Trì Giang, quản lý phân đà cùng những sản nghiệp mà Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547271/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.