Chiếc xe ngựa lăn trên con đường vắng, rồi dừng lại trước một khách điếm. Từ trên xe bước xuống một người. Nếu để tả vị khách mới đến này, chỉ có thể dùng bốn từ: “kính cổng cao tường”.
Vị khách này xem chiều cao chắc hẳn là nam. Lí do dùng từ “chắc hẳn” là bởi người này bận một bộ trang phục màu đen phủ kín, không nhìn được dáng người rõ ràng, đã vậy, hắn còn mang một mũ trùm đầu bằng vải đen phủ che kín mặt, cảm giác rất “tà khí”.
May cho người này là hắn đến huyện Thọ Xương vào lúc sắp cử hành “Đại hội võ lâm”. Thời điểm này, không thiếu những cao nhân ẩn cư từ khắp nơi tề tụ, “thời trang” cũng muôn màu muôn vẻ, nên so ra, tạo hình của người này cũng không có gì nổi bật quá. Chứ nếu hắn đến đây vào những thời điểm khác, cho dù huyện Thọ Xương đã quen với việc trông thấy mấy cao thủ võ lâm, cũng không tránh khỏi việc tò mò theo dõi.
Tiểu nhị nhanh chóng ra đón người vừa đến, hơi sững sờ một chút trước tạo hình quá “kín đáo” của đối phương, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm hành nghề, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cung kính chào đón người vừa bước đến cạnh mình, nhìn mặt nạ bằng bạc trên mặt đối phương, tiểu nhị thở dài: “lại nữa rồi”.
Số là từ ba năm trước, vị “Trần mỹ nhân” nào đó đột ngột leo thẳng lên vị trí số một của “Mỹ nhân bảng”, sau đó chiễm chệ ngồi trên ấy luôn mà không chịu xuống. Giang hồ dậy sóng, kèm theo những kẻ mê đắm muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547272/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.