Trần Thanh thở dài, dùng ý thức nhìn vào trong. Quả nhiên, cây xanh cuối cùng trong không gian đã bắt đầu lụi tàn, chẳng mấy chốc, trong đó chỉ còn lại một đám bụi.
Biết rằng đây là chuyện không thể hối hận, nếu lúc nãy Trần Thanh không đột nhiên nhớ đến thần dược trong không gian của mình. Tin rằng cậu chẳng còn mạng mà đứng ở đây rồi.
Hối hận cũng không có tác dụng gì. Trần Thanh vội chạy lại đỡ Tô Quân.
Tô Quân mừng rỡ nhìn Trần Thanh, nắm chặt lấy tay cậu, ông vui vẻ.
-May mắn, may mắn. May là con không sao. Quả nhiên là thần tiên sống mà.
Trần Thanh cười khổ.
-Thần tiên sống gì chứ, sư phụ đừng đùa con. Nếu con là thần tiên sống, giờ này đã có thể cứu sống người rồi.
Trần Thanh hối hận, đúng, cậu vô cùng hối hận. Hối hận bản thân tháng trước ngu ngốc phí phạm cho một con thỏ, nếu không, chỉ cần một quả thần dược trong không gian, chắc chắn Tô Quân có thể cứu sống rồi.
Tô Quân trước mắt Trần Thanh bây giờ, như thể già đi cả hai chục tuổi, cơ thể không có nội lực chống đỡ nhanh chóng nhăn nheo, khô héo. Bây giờ, ông không khác gì một ông lão bình thường, bị tuổi già bức đến cả người gầy guộc. Nhưng ngược lại, ánh mắt của ông rất sáng, sáng đến kinh người. Lúc này, đôi mắt ánh bừng lên ngọn lửa vui vẻ.
-Nếu con có thể muốn gì được nấy, thì đã là thần tiên rồi, đâu thể gọi là thần tiên sống chứ.
Rồi ông cười lớn một tiếng, sau đó tiếp lời.
-Mà cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547270/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.