Quá trình “chữa bệnh” cho Hoàng Phi thật ra vô cùng đơn giản, với một kẻ mà chỉ số thông minh gần “0” như ông ấy, việc Trần Thanh cần làm chỉ là hái quả “thần dược” trong không gian rồi đưa cho ông ta.
Hoàng Phi kẹp quả trái cây nhỏ xíu giữa ngón tay cái và ngón trỏ, tròn mắt nhìn Trần Thanh.
-Con trai ngu, đây là?
Cố gắng làm lơ chữ “ngu” ở cuối tên mình, Trần Thanh cười dịu dàng cùng ông, giọng điệu như mấy ông chú “biến thái” đang dụ dỗ con nít.
-Cha à, ngon lắm, cha ăn đi!
Vừa nghe thứ này có thể ăn được, Hoàng Phi không nói hai lời bỏ ngay thứ trong tay vào miệng.
Ừm, Hoàng Phi chớp mắt, quả thật ngon, ngọt, tài nấu nướng của con trai ông là vô địch, không ngờ khả năng hái trái cây cũng ngon không kém. Không hổ danh là con trai ngoan của ông à.
Cảm thấy thỏa mãn với đồ ăn mà Trần Thanh đưa cho mình, Hoàng Phi nhe răng với cậu. Chợt, nụ cười ông cứng lại, đôi mắt vốn vô thần dần dần lấy lại tiêu cự. Nhìn thấy trạng thái của Hoàng Phi, Trần Thanh chậm rãi thoái lui, ánh mắt đề phòng nhìn ông ta, chỉ sợ lão nhân này đột ngột có hành động gì lạ.
Bên cạnh cậu, Tô Quân lại hồi hộp bước đến trước mặt Hoàng Phi, dè dặt hỏi.
-A Phi?
Nhìn gương mặt đột ngột xuất hiện trước mắt, trong đầu Hoàng Phi lần lượt xuất hiện từng mảng ký ức, những cảm xúc cũ bấy lâu bị phủ bụi đột ngột “sống” lại, khiến mày ông ta nhăn nhúm.
Thấy Hoàng Phi đột ngột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547260/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.