Trần Thanh tròn mắt, cái “lờ” gì thế, từ bao giờ cậu đã được “nâng cấp” cao như vậy rồi.
Không để Trần Thanh thắc mắc, Tô Quân tiếp lời.
-Lấy vật từ hư vô, thay da đổi thịt, người không có nội lực lại chịu nỗi cái lạnh ở Tuyết Sơn, là thứ gì bảo mệnh cho ngươi?
Trông thấy Trần Thanh giật mình tái mặt, Tô Quân lắc đầu.
-Ta không có hứng thú tìm tòi bí mật của ngươi. Chỉ cần ngươi có thể cứu Hoàng Phi, ta sẽ mang bí mật đó xuống mồ.
Trần Thanh nhăn mày.
-Là sao?
Tô Quân cười buồn bã.
-Mất đi nội lực, thọ mệnh của ta sợ rằng cũng đã tận rồi. Đến lúc đó có thể quay về với cát bụi.
Trần Thanh hạ mi, nhăn mày suy nghĩ. Cách để chữa bệnh cho Hoàng Phi sao? Cậu có.
Khoảng một tháng trước, ba cây trồng mà từ ban đầu đã có trong không gian đột ngột trổ hoa rồi ra quả, nhưng kỳ lạ là mỗi cây chỉ cho ra một quả, các quả chỉ to bằng đầu ngón tay, đỏ mọng, tươi ngon.
Trần Thanh vì an toàn, đã hái một quả ra thử nghiệm.
Số là hôm ấy Hoàng Phi muốn ăn thịt thỏ, Tô Quân tất nhiên không nói hai lời tìm về cả một lồng thỏ đưa cho cậu. Trần Thanh chọn một con thỏ đang nằm thoi thóp cho ăn thử quả trong không gian, không ngờ chưa đầy năm giây, con thỏ đó chợt sống lại, bộ dáng “dũng mãnh”, tràn đầy sức sống, thậm chí trông còn khỏe mạnh hơn những con thỏ khác.
Trần Thanh chưa kịp mừng, thì cậu giật mình nhận ra động tĩnh trong không gian.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547259/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.