-Trần Thanh!
“Phập”
Đáp lại tiếng gọi của Tô Quân, Trần Thanh trả lời bằng một cú chặt trời giáng. Con dao trong tay run run vì lực tay của cậu. Trần Thanh cắn răng tiếp tục làm việc.
-Trần Thanh!
Tô Quân bước đến trước mặt Trần Thanh, lần này thì giọng đã lên “tông” rõ ràng. Trần Thanh liền giả vờ như chợt phát hiện ông ta, đứng lên cười.
-Quân thúc. Tìm ta có việc gì vậy?
Tô Quân nhìn nụ cười “giả tạo hết sức” trên mặt Trần Thanh, cười nói.
-Chúng ta hợp tác chút đi.
Trần Thanh mặt ngơ ngác.
-Hợp tác cái gì ạ?
Tô Quân bèn chỉ cái bàn đá gần đó, nói cùng cậu.
-Đến đó nói tiếp đi.
Đợi cả hai đã ngồi ngay ngắn, Tô Quân liền mở lời.
-Ta muốn ngươi giúp ta một việc.
Trần Thanh cười híp mắt. Ánh mắt tìm tòi.
Tính đến tận hôm nay, cậu có hơn ba tháng ở lại Tuyết Sơn rồi. Bình thường, cậu và Tô Quân không có trò chuyện gì nhiều. Ngoài những lúc ông ta “gọi món” và đưa đồ cho cậu ra, cả hai đều tận lực ít tiếp xúc cùng nhau. Đột nhiên hôm nay lão già này lại làm bộ nghiêm túc rồi nói mấy lời hợp tác khó hiểu như vậy. Đừng trách Trần Thanh đa nghi, nhưng cậu thật sự có chút đề phòng người trước mặt này.
-Quân thúc quá lời rồi. Nếu ngài có gì cần sai bảo, cứ nói một tiếng, ta sao dám từ chối. Chỉ là việc mà Quân thúc không làm được, sợ là ta cũng lực bất tòng tâm.
Nói rồi cậu lắc đầu, chép miệng ra vẻ tiếc rẻ. Trông thấy dáng vẻ rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547258/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.