-Trưởng lão!
A Kiên cúi chào người trước mặt, thái độ mười phần cung kính. Nhìn thấy hắn, người đối diện vội hỏi.
-Có tin tức gì sao?
A Kiên gật đầu.
-Bẩm trưởng lão, đã tìm được Trương Đình!
“Rầm”
Vừa nghe thuộc hạ báo cáo, Phương Bảo Địa hối hả đứng bật dậy, cái ghế dưới thân bị hắn hất tung ra phía sau, ngã xuống đất. Không thèm để ý, hắn tiến đến trước mặt A Kiên, thúc giục.
-Hắn ta đâu? Thanh Thanh sao rồi?
A Kiên ngập ngừng một chú, rồi cắn răng nói.
-Bẩm trưởng lão, đã mang Trương Đình đến đây. Còn Trần công tử, thuộc hạ vẫn chưa tìm được.
Phương Bảo Địa mím môi, gằn giọng.
-Mang hắn ta vào đây!
Theo lời Phương Bảo Địa, cửa phòng được đẩy ra, bốn nam thanh niên khiêng một tấm vải vào, sau khi đặt nó vào giữa phòng thì hành lễ với hắn ta, rồi cung kính ra ngoài. Phương Bảo Địa nhăn mày nhìn “vật” vừa xuất hiện, sau khi xốc lớp vải che bên trên lên, hắn giật mình.
-Đây là ai làm?
A Kiên cúi đầu, đáp.
-Bẩm trưởng lão, lúc bọn thuộc hạ đến thì đã thấy như vậy rồi.
Rồi hắn xòe bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt của mình ra, lộ một đóa hoa anh đào, cung kính đưa Phương Bảo Địa.
-Tại nơi đó, chúng thuộc hạ tìm thấy cái này. Bọn người A Minh tiếp tục đi tìm thêm, còn thuộc hạ vội về báo tin cho ngài.
Phương Bảo Địa run run nhận lấy đóa hoa trong tay A Kiên, nhẹ vuốt ve cánh hoa đã hơi ngả màu, hắn trầm ngâm.
Ngay trong ngày Thanh Thanh bị bắt, Phương Bảo Địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547255/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.