Chờ đến lúc giải quyết xong bữa ăn, cả hai người đều thở dài thỏa mãn. Trần Thanh cũng cung kính đứng lên, cúi chào lão nhân.
-Đa tạ tiền bối lúc nãy hỗ trợ. Ta phải rời đi, có duyên hẹn ngày gặp lại.
Nói rồi Trần Thanh quay đầu, dự định theo đường cũ mà trở lại hướng Nam Hồng Sơn. Tên Trương Đình kia đã dẫn cậu đi khá xa, cậu lại không có khinh công, Trần Thanh đã chuẩn bị tư tưởng sẽ phải mất nhiều ngày để quay lại.
Nhưng cậu bước chưa được vài bước, cơ thể đã bị nắm lấy rồi bay vút lên. Hốt hoảng nhìn sang, hóa ra là lão nhân kỳ quái lúc nãy.
Tiếng gió rít qua tai, Trần Thanh nhắm chặt mắt lại mới ngăn cơn đau rát. Dù cậu không biết võ công, nhưng cậu cũng nhận ra rằng khinh công của lão nhân này cao hơn tên bắt cóc cậu lúc nãy rất nhiều.
Ánh mắt Trần Thanh khẽ đảo, một ý định nhen nhúm trong đầu cậu.
Cứ bay như vậy, đến khi trời tối thì lão nhân mang Trần Thanh vào một hang đá. Để cậu ngơ ngác đứng đây, ông ta bay vụt ra ngoài, một lát sau cầm về hai con thỏ như lúc sáng. Bộ dáng như hiến vật quý mà đưa cho cậu.
-Đồ ăn, đói!
Trần Thanh thở dài, nhận lấy đồ ăn mà ông ta đưa. Thật may là cậu có chuẩn bị, đã để sẵn trong người vài gói gia vị, nên lúc này chỉ cần làm sạch rồi ướp thịt thôi.
Chờ xử lý xong bữa tối, Trần Thanh cung kính nói với lão nhân.
-Cho hỏi quý tính đại danh của tiền bối?
Lão nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547254/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.