Cuộc sống rừng hoang hiu quạnh là như thế nào, câu trả lời là vô cùng hoang vắng, vô cùng khổ sở. Trần Thanh đã lấy chính kinh nghiệm của bản thân để nói với mọi người rằng, đừng có dại mà thử.
Nơi Trần Trụi mang cậu đến mà một vùng đất trắng xóa, gọi là Tuyết Sơn. Nơi đây ngoài tuyết ra thì chỉ còn có tuyết, nhưng kì lạ là ở nơi ông ta sống, lại có đầy đủ những thứ thiết yếu khác: nhà ở xây bằng gỗ chắc chắn, được chuẩn bị chăn nệm ấm áp. Bên ngoài là hồ nước nóng, đảm bảo có nước sử dụng, thậm chí nếu không sợ bẩn thì cứ xuống tắm, đảm bảo hưởng đủ cảm giác tắm “suối nước nóng” xa xỉ mà hiện đại Trần Thanh không đủ chi. Ngoài ra tất cả các vật dụng như nồi, chén, đũa,… đều có đủ. Trần Thanh không tin một kẻ điên như Trần Trụi có thể chu đáo như vậy, nhưng khi cậu hỏi ông ta là chỗ này ai chuẩn bị, ông ta luôn miệng nói là “hắn”. Một chữ “hắn” thì chứng minh được gì chứ. Nên Trần Thanh cũng nghỉ không hỏi nữa.
Ngày thứ hai sau khi đến nơi này, Trần Thanh đã được thỏa ước nguyện của mình: Trần Trụi dạy cậu võ công.
Thế nhưng, lúc ban đầu hí hửng ra sao, thì khi bắt tay vào học tập, Trần Thanh lại cảm thấy khổ sở bấy nhiêu.
Ai có thể giải thích giúp cậu cái gì là: đề khí đan điền, dẫn khí qua khúc cốt rồi nhập vào quan nguyên. Từ quan nguyên, chia khí làm hai đường theo các mạch khí hải và thiên khu. Tại đây đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547256/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.