Trong bụng Trần Thanh đang bận mắng chửi tên Trương Đình, nên ngoài mặt cậu không trả lời gì hắn ta, mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn. Thái độ của Trần Thanh khiến Phương Bảo Địa thấp thỏm, dẫu biết cậu sẽ không vì lời nói của tên kia mà động lòng, nhưng tình cảm vốn dĩ không gì đảm bảo, làm sao tránh được rủi ro. Phương Bảo Địa lo lắng nếu chẳng may trong lời nói của tên kia có cái gì thu hút được Trần Thanh, thì cậu sẽ suy nghĩ lại.
Cho nên, để tránh đêm dài lắm mộng, hắn lập tức gầm lên cắt đứt cuộc trò chuyện này.
-Im ngay, ái nhân của Phương mỗ không phiền các hạ chạy đến tiến cử. Có biết đạo nghĩa giang hồ là gì không? Thê tử của người khác ngươi cũng dám cướp, còn muốn hành tẩu trong giang hồ không hả?
Trương Đình phì cười.
-Chưa nói Phương đại hiệp đây cùng Thanh Thanh chưa từng bái đường. Thậm chí nếu đã thành thân, tại hạ cũng không thấy có gì phải gọi là xấu hổ. Lưỡng tình tương duyệt, nếu Phương đại hiệp cảm thấy không đủ sức giữ được người trong lòng, thì nên buông tay, đừng thị uy gì với ta tại đây.
Lưỡi kiếm trong tay Phương Bảo Địa bị nội lực chấn đến rung bần bật, hắn nghiến răng.
-Thanh Thanh là thê tử của ta, đây là chuyện Nam Hồng Sơn bảo vệ, không phiền các hạ bận lòng. Các hạ tự tiện xông vào nhà ta, còn buông lời không phải, hôm nay nếu để ngươi toàn mạng bước ra, thì danh tiếng của Phương Bảo Địa trong giang hồ xem như vứt đi. Ngươi muốn “lưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547248/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.