Trần Thanh lặng im nằm trong lòng Trương Đình, suy nghĩ khả năng nếu bản thân lấy ra một cây kiếm rồi đâm vào tên này, tỉ lệ thành công sẽ là bao nhiêu.
Sau một hồi suy tính, cậu cuối cùng cũng quyết định tạm thời khoan hành động. Mấy ngày này tránh né quá mệt mỏi, cậu thử xem đây có phải là một bước tiến khác không. Dù sao tên này cũng không có vẻ là sẽ tổn thương mình, Trần Thanh xem như hắn ta dẫn cậu “du lịch” một chút vậy. Cậu tin rằng Phương Bảo Địa sẽ rất nhanh đuổi tới thôi.
Nhưng rất nhanh, Trần Thanh đã nhận ra quyết định lúc này của mình là sai lầm như thế nào. Quả thật là quyết định ngu ngốc nhất mà cậu từng làm trong đời. Nhưng cũng may là kết quả cuối cùng lại vượt ngoài mong đợi của cậu, nếu không Trần Thanh đã tự đánh chết mình cho đời giảm bớt một tên ngốc.
Trương Đình chạy liên tục cả buổi tối, đến khi chắc chắn rằng không có ai theo sau, hắn bèn ngừng lại rồi đặt Trần Thanh ngồi xuống một gốc cây cạnh bên, bộ dáng dịu dàng hỏi.
-Thanh Thanh có mệt không, sắp đến huyện Bình Lục rồi, tới đó sẽ có khách điếm nghỉ ngơi, em ráng thêm một chút thôi nhé.
Trần Thanh không nói gì, chỉ nhìn người này, bộ dáng tức giận. Nhìn hắn cậu như vậy, Trương Đình càng dịu dàng hơn.
-Em muốn ăn gì không? Ta sẽ kiếm ít thú rừng cho em dùng thử xem nhé. Ta nghe giang hồ đồn đại rằng em nấu ăn rất ngon, nhưng ta sẽ không để em khổ cực, em ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547249/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.