Bây giờ thì Trần Thanh đã hiểu, hóa ra quy tắc của một đại môn phái là như vậy. Chưởng môn quyền lực khá lớn, có thể chi phối cả phái. Nhưng đương nhiên, các trưởng lão bên dưới cũng không dễ vâng lời. Chưởng môn mà không “khéo” thì cũng bị phản như chơi.
Trần Thanh gục gật đầu, sao đó lại giật mình.
-Huynh ở lại Đào Viên Cư cả năm, núi này ai giữ? Rồi an toàn nơi đây ai trông? Cứ để trống vậy mọi người không có ý kiến sao?
Phương Bảo Địa trầm ngâm một lát, rồi nói.
-Cho nên huynh mới dẫn đệ leo “cửu thiên tam bách bộ”.
Trần Thanh càng khó hiểu.
-Chuyện đó cùng chuyện này có liên quan gì nhau?
Phương Bảo Địa lắc đầu.
-Đó là đệ không biết được tầm quan trọng của cầu thang kia. Chỉ cần đệ cùng huynh leo “cửu thiên tam bách bộ”, đệ chính là ái nhân mà huynh lựa chọn đời này, tổ huấn của Nam Hồng Sơn quy định, đệ sẽ nhận được sự che chở của bang phái.
Trần Thanh chợt đỏ mặt.
-Cái gì mà ái nhân của huynh? Ta với huynh không có quan hệ gì.
Nhìn Trần Thanh đỏ mặt, Phương Bảo Địa thầm đắc ý trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như không thấy, nghiêm túc trả lời cậu.
-Mọi người lại không biết chúng ta giả bộ. Miễn việc này mang đến một tầng bảo vệ thêm cho đệ là tốt rồi.
Trần Thanh chợt nghiêm túc.
-Sao đột nhiên lại muốn ta cùng leo “cửu thiên tam bách bộ”?
Phương Bảo Địa thở dài, rồi nói rõ cùng cậu.
-Ta nhận được mật báo, triều đình bên kia đã có “hành động”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547238/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.