Trần Thanh chắc chắn.
Nếu Phương Bảo Địa sở hữu cả một ngọn núi, hẳn phải rất giàu. Có “đại gia” nào như người này không?
Lần đầu tiên Trần Thanh gặp tên này, hắn chỉ là một tên thợ rèn nghèo khó, vì vài đồng bạc mà kì kèo cả buổi cùng cậu.
Lần thứ hai gặp tên này, hắn vì một nghìn lượng bạc mà tranh chấp với cậu, quyết không chịu nhả tiền ra. ( Chuyện lấy một nghìn lượng bạc mua đất )
Còn vụ rương ngân phiếu khổng lồ trong không gian, Trần Thanh lựa chọn quên mất, dù sao đó cũng đã là của cậu, không có liên hệ gì với người này.
Nói chung, trong mắt của Trần Thanh. Tên này không đủ “trình” để ôm nguyên một ngọn núi như này, trừ khi đây là ngọn núi “ma”, có tiếng nhưng không có miếng.
Thế là Trần Thanh bèn hỏi hắn ta.
-Huynh sở hữu ngọn núi này, là sở hữu làm sao?
Phương Bảo Địa vuốt cầm, tiếc là giờ hắn ta không có râu, chứ nếu không chắc chúng đã dựng ngược lên đắc ý rồi. Ha hả, cuối cùng giây phút này đã đến. Giây phút hắn phô diễn “bản lĩnh đàn ông” của mình với Thanh Thanh đã tới rồi.
Dù tên này đang đắc ý nhưng không dám thể hiện quá nhiều, dù sao tính Thanh Thanh hơi khó chịu tí, để cậu nhìn hắn vậy sẽ nổi nóng nữa. Nên hắn bèn trả lời.
-Sở hữu sao à? Nghĩa là ngọn núi nào của huynh, huynh muốn làm gì với nó cũng được. Lúc nãy đệ có thấy mấy cửa hàng dưới chân núi không, cũng là sở hữu của huynh luôn. Ngoài ra huynh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547237/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.