Trần Thanh thích thú nhìn khung cảnh bên dưới, thật là thích quá đi, hóa ra khinh công là như vậy. Bản thân lơ lửng trên không trung, đến khi lực hút của trái đất tác động, tên Phương Bảo Địa này lại nhẹ nhàng đạp vào một nhánh cây bên đường, thế là cơ thể lại vụt bay lên. Thật là sướng.
Hiển nhiên con đường “chim bay” nó phải nhanh hơn con đường “lội bộ”, chỉ một chốc Trần Thanh đã đến cái gọi là phân đường của Phương Bảo Địa.
Phân đường được dựng ngay đỉnh của ngọn núi cạnh bên Nam Hồng Sơn, ngọn núi có kích thước nhỏ hơn tòa núi chính một chút. Trên đỉnh tòa nhà trung tâm cũng cắm một lá cờ, nhưng kích thước cũng nhỏ hơn. Trần Thanh cảm khái, hóa ra phân lớn – nhỏ là vầy, từ nhà ở đến lá cờ, cái gì cũng phải rõ ràng như vậy.
Trước tòa nhà đã tập trung một đám người, thấy Phương Bảo Địa hạ xuống cùng Trần Thanh, liền cung kính cúi chào.
-Kính chào sư phụ / trưởng lão.
Rồi quay qua nhìn cậu, cung kính.
-Ra mắt sư mẫu / trưởng lão phu nhân.
Trần Thanh sặc nước bọt của chính mình, ho khù khụ.
Lúc nãy ở trên đỉnh Nam Hồng Sơn cậu đã bị gọi sư mẫu một lần rồi, nhưng do lúc đó ít người, cậu lại đang bàng hoàng nên không có biểu hiện gì quá khích. Bây giờ ở đây, lại bị một nhiều người đồng loạt gọi như vậy, nhất thời không khống chế được bản thân, suýt nữa bị chính mình nghẹn chết.
Thấy Trần Thanh ho, Phương Bảo Địa vội đặt cậu xuống đất. Vừa vỗ lưng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547236/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.