Từ lúc gặp Phương Bảo Địa đến giờ, răng của Trần Thanh suýt thì bị cậu nghiến rớt. Điển hình là bây giờ, cậu cắn chặt răng trừng tên này, tự dặn lòng đang ở trong “lòng địch”, phải cố mà nhịn.
Ai nhờ cái tên này giải thích, cậu đây cũng chẳng tò mò gì, chỉ thắc mắc Liễu cô nương kia là ai thôi. Nếu trẻ đẹp lại tài giỏi, không chừng về sau sẽ lọt vào danh sách “vợ tương lai” của cậu đấy. Thế mà tên này não bị úng, vừa thấy cậu nhìn qua đã vội thanh minh. Cậu với hắn có cái gì cần thanh minh. Không thấy mọi người đang nhìn cậu trừng trừng à, như thể cậu “dữ dằn” với hắn lắm vậy.
Cố gắng hít thở để bản thân không nổi điên lên, Trần Thanh trừng mắt.
-Ta biết rồi. Không cần huynh giải thích.
Nghe thấy cậu nói vậy. Phương Bảo Địa thở phào một tiếng, rồi quay sang nhìn trung niên nam nhân vừa “gài bẫy” hắn, nhếch mép.
-Huỳnh sư huynh sao lại quan tâm tiểu đệ như vậy. Thật khiến ta thụ sủng mà kinh.
Huỳnh Khang nhìn tên tiểu sư đệ đang đứng trước mặt mình, mắt lạnh tanh.
-Sư đệ là đệ tử mà sư phụ yêu quý nhất. Tất nhiên kẻ làm sư huynh này phải “quan tâm” chu đáo rồi.
Phương Bảo Địa cũng cười đáp trả.
-Đó là may mắn của sư đệ.
Rồi hắn xoay qua nhìn Vân Tiêu, cúi chào.
-Bẩm sư phụ. Thanh Thanh đường xa mệt mỏi, mong sư phụ lượng thứ cho đệ ấy có thể nghĩ ngơi. Sau khi sắp xếp xong con và đệ ấy sẽ đến để ra mắt người và trò chuyện thêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547235/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.